Chương 2429: Như hình với bóng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1074 chữ
- 2022-02-21 03:26:00
Anh yên lặng nhìn cô một lúc, chồm người qua dịu dàng hôn cô.
Cố Niệm Chi bị hôn đến mức có cảm giác, cô đưa tay m8uốn ôm.
Hoắc Thiệu Hằng cũng ôm cô vào lòng, ngồi dậy từ dưới đất, để cô nằm nghiêng trên đùi mình, khuỷu tay anh3 đỡ lấy đầu cô, lại hôn cô lần nữa.
...
Nhớ tới mỗi khi Cố Niệm Chi xảy ra chuyện, không có chỗ nào không xuất hiện dãy số vô hiệu đó, khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng hiện vẻ mờ mịt mông lung.
Tiêu Dạ, tôi tin tưởng năng lực của cô. Giờ tôi giao sự an toàn của Niệm Chi cho cô.
Hoắc Thiệu Hằng kéo cô đi vào, đóng cửa lại, nghiêm túc nói:
Bảo cô vào thì cứ vào, có nhiệm vụ giao cho cô đây.
Nghe thấy có nhiệm vụ, Tiêu Dạ không khách sáo với anh nữa.
Vậy chúc mừng thủ trưởng.
Tiêu Dạ vui vẻ ra mặt:
Đến lúc đó tôi sẽ gửi một bao lì xì. Cô Cố có thiếu phù dâu không? Tôi có thể tự đề cử mình này.
Nhắc tới hôn lễ, Hoắc Thiệu Hằng cũng thả lỏng mặt mày, nụ cười đầy hơn:
Cô nhắc tôi đấy, tôi không yên tâm với mấy người họ chút nào, may mà cô đã về, tôi giao Niệm Chi cho cô, cô để ý cô ấy giúp tôi.
Còn đang ngủ. Hôm qua cô ấy hơi mệt nên chắc hôm nay không ngủ thẳng tới trưa thì không chịu dậy đâu.
Tiêu Dạ gật đầu:
Nghe nói cô Cố thể hiện trên tòa xuất sắc lắm. Hôm qua toàn thắng phải không?
Hoắc Thiệu Hằng ấn thang máy tầng trệt cho cô, còn mình thì ra ngoài mua một phần bữa sáng nữa.
Đợi đến khi anh quay lại tầng trệt khu nhà của Cố Niệm Chi, Tiêu Dạ đã đứng ở đây đợi mười mấy phút.
Tiêu Dạ đưa trả chìa khóa xe của Cố Niệm Chi cho anh. Anh nhận lấy rồi hỏi:
S5ao hôm nay mới tới đưa chìa khóa?
Tiêu Dạ nhỏ giọng đáp:
Hôm qua anh vẫn ở trong nhà cô Cố nên tôi sợ quấy rầy hai người.
Tiêu Dạ nghe vậy thì tập trung tinh thần, cô cũng đồng cảm với chuyện mà Cố Niệm Chi gặp phải, thế là vội đáp:
Thủ trưởng cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhân viên an ninh bên cạnh Cố Niệm Chi không ít, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn thấy không yên lòng, vẫn muốn tìm một cận vệ cho cô.
Tiêu Dạ nhanh trí liếc nhìn bữa sáng mà Hoắc Thiệu Hằng xách trên tay, chỉ có hai phần, cô nhanh nhảu:
Ăn rồi. Sáng sớm tôi đã ăn rồi.
Hoắc Thiệu Hằng dừng bước lại, nhìn cô rồi tỉnh bơ nói:
Ăn rồi à? Cô đợi ở bãi đậu xe suốt buổi tối mà? Vậy thì ăn sáng ở đâu?
Hoắc Thiệu Hằng lấy bánh bao ra đặt vào đĩa, khẽ cười đáp:
Nhiều chuyện phải chuẩn bị lắm, nhanh nhất cũng phải sang năm.
Nhưng thật ra là vì chuyện của Triệu Lương Trạch và Bạch Sảng, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đều quyết định rời hôn lễ chậm một năm.
Tiêu Dạ cười híp mắt đứng trước cửa lầu đ6ợi anh.
Ồ? Cô tới rồi à?
Hả?
Tiêu Dạ cũng ngại ngùng, cô vội vàng nói:
Thủ trường đừng nghe mẹ tôi nói lung tung, bà ấy không hiểu gì đâu. Tôi muốn xuất ngoại, anh phái tôi đi đâu cũng được.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười, nói tiếp:
Lên lầu trước đã. Cô ăn sáng chưa?
Nói dối trước mặt tôi à?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô:
Trên người cô có mùi hương trên xe của Niệm Chi, chứng tỏ cô đã ngồi trong xe cô ấy ít nhất sáu tiếng. Tóc và mặt cũng đổ dầu rồi, chắc là cả tối không tắm rửa gội đầu. Còn nữa, vừa nãy bụng cô kêu rột rột hai tiếng, chắc là vừa rời khỏi bãi đậu xe, chưa ăn sáng chứ gì?
Tiêu Dạ vừa lúng túng lại thấy phục, cô còn thấy vui vì sáng ra khi rời khỏi xe cô có nhai một cái kẹo cao su, nếu không cũng không dám nói chuyện với người khác.
Hả?
Tiêu Dạ vô cùng kinh ngạc:
Tôi sao?
Ừ.
Hoắc Thiệu Hằng thấp giọng nói tới chuyện của Cố Niệm Chi:
Bởi vì đến giờ ba cô ấy vẫn mất tích, người để ý cô ấy không ít.
Hoắc Thiệu Hằng mở cửa ra, mời Tiêu Dạ vào.
Cô còn thấy hơi ngần ngại, bèn nói:
Hay là tôi không vào nữa? Trong đội còn có việc...
Cô nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tỏ rõ là mình phục lắm rồi.
Thủ trưởng giỏi quá. Một chút dấu vết cũng không thoát khỏi cặp mắt anh.
Hoắc Thiệu Hằng bâng quơ đáp:
Đó là nghề của cô ấy mà.
Trong giọng nói lại có phần kiêu ngạo.
Tiêu Dạ ngẩng đầu nhìn anh:
Thủ trưởng, anh định lúc nào thì tổ chức lễ cưới?
Sáng hôm sau, Hoắc Thiệu Hằng dậy sớm.
Sau khi ra ngoài t9ập thể dục buổi sáng xong, nhân tiện anh mua hai phần bữa sáng mang về.
Vào trong căn phòng nhỏ của Cố Niệm Chi, mắt Tiêu Dạ nhìn thẳng, dừng lại với tư thế đứng nghiêm.
Xin thủ trưởng ra lệnh.
Sau khi cô lái xe của Cố Niệm Chi tới đây hôm qua, vốn cô định đợi Hoắc Thiệu Hằng đi rồi mới mang chìa khóa lên. Không ngờ sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi vào, mãi đến sáng sớm hôm nay anh mới đi ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng
ừ
một tiếng, vẻ mặt ôn hòa, nói:
Tiêu Dạ, cô tới đây rồi, tôi cũng nói với cô luôn. Lần này sau khi cô về, mẹ cô có xin tôi, mong cô có thể ở lại trong nước một thời gian.
Hoắc Thiệu Hằng để ba phần bữa sáng lên bàn trong phòng bếp:
Lại ăn sáng đi, vừa ăn vừa nói.
Tiêu Dạ đi vào phòng bếp rồi ngồi xuống, không thấy Cố Niệm Chi đâu, cô mới hỏi:
Cô Cố đâu rồi?
Tiêu Dạ lập tức đỏ mặt.
Cô cười ngượng nghịu:
Thủ trưởng à, tôi còn chưa...
Hoắc Thiệu Hằng đưa bữa sáng trong tay cho cô:
Cô cầm đi, đợi tôi trước cửa. Tôi đi một lát sẽ quay lại.
Tiêu Dạ không dám làm trái lệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.