• 8,968

Chương 2503: Ai múa dải lụa màu giữa trời mây (2)


Sau khi đi qua một cánh cửa bên trong, tầm nhìn trước mặt bỗng trở nên trống trải.

Cố Niệm Chi nhìn thấy một khoảng trống rộng8 lớn trước mặt, hình như họ khoét rỗng cả ngọn núi.
Ánh sáng hắt ra từ hàng chục chiếc đèn hình cây, giống như một chùm tia sáng bao lấy hình đĩa hơi lõm vào giữa chiếc ghế sofa.
Hình bóng một người đàn ông mặc áo khoác kaki dần dần thành hình trong ánh sáng đó.
Cố Niệm Chi đứng bất động ở đó, bướng bỉnh nói:
Anh nói cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại phải xem chiếc tàu ngầm này?

Hoắc Thiệu Hằng buông tay cô ra, nhìn tàu ngầm rồi bắt đầu kể về sự cố của chiếc tàu này.
Hơn nữa trông nó rất cũ, vỏ ngoài xám xịt, nhìn xuống dưới còn thấy có vết cắt rất to, có lẽ là từng bị công kích.6
Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này của họ là trục vớt tàu ngầm?
Nỗi băn khoăn trong lòng Cố Niệm Chi như muốn tràn ra ngoài, cô không do dự nữa, cũng bước vào trong.
Đi vào qua cửa sập này thì phải đi qua một căn phòng nhỏ mới tới hành lang.
Đôi môi Cố Niệm Chi run rẩy, cô hỏi:
Chủ của tàu ngầm này… là ai?

Hoắc Thiệu Hằng đi về phía cửa tàu ngầm mà Trần Liệt vừa đi ra, anh nói:
Người ấy ở bên trong, anh dẫn em vào gặp.

Khi khí nén trong này được lấy ra hết, thi thể bên trong cũng được đưa ra ngoài.
Cửa lớn mở ra, ánh đèn trong phòng sáng lên theo tiếng động.
Cả con đường được chiếu sáng bằng đèn LCD phía trên đầu, sáng như ban ngày.
Cố Niệm Chi không có tâm trạng nhìn xung quanh, gần như chạy chậm theo sau Hoắc Thiệu Hằng, đi tới cửa lớn cuối hành lang.
Trần Liệt hiểu, anh ta gật đầu nói:
Tôi đã kiểm tra bên trong rồi, khí nén đã được loại sạch, không gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu cậu không yên tâm thì có thể mang theo bình dưỡng khí đi vào.

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu:
Không cần đâu.

Quanh ghế trống trơn, để lộ một cái hố hình đĩa tròn, hơi trũng xuống.
Đèn sàn ở góc phòng trải dài sắp xếp thành hình cây, kéo dài từ phần đui đèn ra đến ngoài.
Sau khi kết thúc trận chiến, thời gian Hoắc Thiệu Hằng ở trên thuyền đều dùng để giải mật mã khóa này.
Mất bốn, năm ngày anh mới giải được.
Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng sau Cố Niệm Chi ôm lấy lưng cô, khẽ ho một tiếng.
Cố Niệm Chi nhìn thấy khung cảnh trong khoang tàu thì đôi mày dần nhíu lại.
Ở giữa bãi đất trống này có một giá đỡ bằng thép, phía trên là một... chi3ếc tàu ngầm?
Gần giống như bức ảnh tàu ngầm cô từng thấy trên mạng nhưng lại không lớn lắm, chiều dài cỡ bằng một du thuyền h9ạng trung.
Nhìn cánh cửa này có vẻ rất dày và nặng, giống như thể được làm bằng gỗ sồi. Một thanh thép dày bằng cánh tay đàn ông trưởng thành gắn vào cánh cửa, còn đi kèm với một khóa mật mã khay tròn khổng lồ.
Hoắc Thiệu Hằng đi lên phía trước, nhập mật mã mà anh phá được rồi đi vào.
Trần Liệt nhìn thấy Cố Niệm Chi thì cũng hơi sửng sốt, sau đó chuyển tầm mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Cậu...

Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói:
Cô ấy có tư cách nhìn chiếc tàu ngầm này hơn bất kỳ ai.

Cả người Cố Niệm Chi chấn động, cô vội vàng chạy theo, hỏi dồn:
Không phải anh nói họ đã đồng quy vu tận rồi sao?

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đi lên thang cuốn rồi bước vào.

Lúc đó họ bị người ta đuổi giết, tàu ngầm bị đánh vào hệ thống động lực. Nhưng chủ nhân tàu ngầm không muốn bị bắt, chấp nhận chìm xuống đáy.


Trong tàu tràn ngập khí nén, giết hết bốn người trong phòng. Chủ nhân tàu ngầm cùng ra đi với họ.

Cố Niệm Chi càng không hiểu, thắc mắc nhìn Hoắc Thiệu Hằng. <5br>
Đúng lúc này, cửa tàu ngầm bỗng được đẩy ra, có một người từ trong đi ra, mặc áo blouse trắng, chính là Trần Liệt.
Cố Niệm Chi:
...

Khoang tàu này rất đơn giản, một màn hình lớn chia toàn bộ cabin thành hai phần.
Trên mặt đất trải một tấm thảm lông dài.
Một chiếc bàn lớn bằng gỗ tử đàn dựa vào tường, trên bàn sạch sẽ, chỉ có một vật hình trụ màu đen to bằng tách cà phê.
Trước bức bình phong là một bộ ghế sofa góc được đặt ở chính giữa phòng.
Giống như cây đại thụ, vừa bao phủ lấy hố hình đĩa trò lõm xuống trên ghế sofa này.
Tầm mắt của Cố Niệm Chi rời từ vật thể hình trụ màu đen trên bàn sắt, đèn hình cây dưới đất bỗng phát sáng.
Từ hư đến thực, cuối cùng cũng tạo thành hình ảnh lập thể của một người.

Lúc bóng dáng người đàn ông kia trở nên rõ ràng, đèn trần trong buồng bỗng tắt, chỉ còn lại ánh đèn hình cây dưới đất phát sáng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.