Chương 2510: Góc nhìn của người đứng xem
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 920 chữ
- 2022-02-21 03:37:16
Nghĩ đến hình ảnh ảo của ba mình đêm qua, còn có cả chữ
Cereus I
lóe lên trên tàu ngầm trong video, Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn c8hiếc tàu ngầm này thật lâu.
Hoắc Thiệu Hằng nắm tay cô, đưa cô đi vào chiếc tàu ngầm này lần nữa.
Những điều ngày3 hôm qua không để ý đến, lúc này dần dần hiện ra trước mắt Cố Niệm Chi.
Trần Liệt vừa nhìn số liệu trên dụng cụ vừa lẩm bẩm, cau mày nói:
Không có vấn đề gì cả mà.
Chẳng lẽ đúng là vì ngủ không ngon?
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày:
Vậy thì nghỉ ngơi trước xem sao.
Vì không muốn làm phiền giấc ngủ của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng kéo rèm cửa sổ sát đất lại, trong phòng ngủ nhất thời tối thui.
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ đưa tay khoác lên vai cô, giữ vững người cô, ân cần hỏi:
Làm sao vậy? Còn khó chịu sao? Hay là chúng ta về nghỉ thêm.
Sau nhiệm vụ lần này, anh đã xin Thượng tướng Quý một tháng nghỉ phép và dự định sẽ chỉ ở bên cạnh Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cắn răng lắc đầu, nói:
Không sao, có lẽ là do đêm qua em không ngủ ngon nên hơi chóng mặt.
Trần Liệt lấy bộ dụng cụ ra kiểm tra cẩn thận.
Không sốt.
Nhịp tim và huyết áp đều bình thường.
Trần Liệt hiểu ý, vội vàng lấy hòm thuốc, đi đến phòng của Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng ở lầu ba của khách sạn.
Âm Thế Hùng ở ngoài chuẩn bị cho việc đưa thi thể của vợ chồng Cố Tường Văn về Đế Đô an táng, Tiêu Dạ đã chuyển đến một căn phòng ở tầng hai.
Vậy nên sau khi đi vào, chỉ có ba người Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi và Trần Liệt.
Hay là quay về đi.
Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm, bế Cố Niệm Chi lên, đi ra khỏi tàu ngầm.
Trần Liệt thấy hai người vừa đi vào đã lại đi ra, Cố Niệm Chi mặt cắt không còn giọt máu nằm trong vòng tay của Hoắc Thiệu Hằng thì ngạc nhiên hỏi:
Lẽ nào khí nén trong đó vẫn chưa được xử lý hết sao? Sao lại vậy chứ? Chúng tôi đã vào đó rất nhiều lần mà.
Chắc không phải do khí nén.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi đang nhắm chặt hai mắt, nháy mắt với Trần Liệt:
Kiểm tra cho cô ấy một lát.
Nhìn số liệu báo cáo được in ra, Trần Liệt tìm đến Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc thiếu, cậu xem thử đi này.
Trần Liệt đưa số liệu về não bộ của Cố Niệm Chi đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng:
Kích thích lần này thật sự quá lớn với Cố Niệm Chi, tôi phát hiện thấy những tế bào Hippocampus bị tổn thương trong não cô ấy đã bắt đầu trao đổi chất rồi.
Hippocampus là nhân tố quan trọng nhất quyết định trí nhớ trong đại não của con người, thường xuất hiện thành cặp.
Hoắc Thiệu Hằng giật mình, nhận lấy số liệu báo cáo từ tay Trần Liệt:
Ý cậu là, cô ấy có thể nhớ lại ký ức trước năm 12 tuổi sao?
Trần Liệt tiếc nuối nói:
Trái lại, ký ức đó của cô ấy đang trong quá trình biến mất hoàn toàn.
Hoắc Thiệu Hằng:
...
Cửa thủy tinh cách âm có hiệu quả rất tốt, ở trong phòng không hề nghe thấy tiếng sóng biển bên ngoài.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cố Niệm Chi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Có khi nào người đàn ông cao lớn đẹp trai kia sẽ đứng ở hành lang, nhìn cô với vẻ mặt yêu thương...
Cố Niệm Chi nghĩ đến ngẩn ra, cứ như là một người xa lạ đứng ở một bên quan sát, nhìn chăm chú vào cảnh tượng này.
Trong nháy mắt đó, cô rất hâm mộ bé gái ngây thơ không biết gì được ba mẹ nâng niu cưng chiều đó.
Trên hành lang trải thảm nhung dày, mái vòm hành 9lang có trang trí những con mèo và chó, cứ như là chỗ vui chơi của trẻ em.
Cố Niệm Chi mấp máy môi, chua chát nghĩ, khi c6òn bé mình đã từng đến đây chưa?
Trước đây rất lâu, liệu có khi nào có một cô bé tròn trĩnh tập tễnh cười đùa chạy tới ch5ạy lui ở đây không?
Mặc dù chắc chắn bé gái đó là cô khi còn nhỏ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh nước biển xanh biếc ùn ùn ập đến...
Đầu cô đau như kim đâm vậy, trước mắt bỗng trở nên mờ mịt, gần như không thể đứng vững.
Cô thật sự rất mệt mỏi. Cô ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau mới thức, ngủ tầm khoảng mười hai tiếng.
Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đi vào xem cô nhiều lần, xác nhận cô không có chuyện gì mới đi ra ngoài.
Dụng cụ theo dõi của Trần Liệt vẫn luôn đặt ở trong phòng để theo dõi tình hình của cô.
Anh liếc nhìn vào báo cáo trong tay một lúc:
Nói tiếng người.
Trần Liệt liếc mắt trừng Hoắc Thiệu Hằng nhưng vẫn nghe lệnh giải thích:
Trước đó chúng ta đã nghiên cứu kỹ trạng thái cơ thể của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu:
Tôi vẫn còn nhớ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.