Chương 2913: Công tử thế vô song
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 844 chữ
- 2022-02-23 03:35:49
Hà Chi Sơ lại lấy mất điện thoại của cô ta, quay lại phất tay. Một quân nhân đeo găng tay trắng tiến lên, đưa lệnh bắt cho 8cô ta:
Đây là lệnh bắt giữ do tòa án quân sự ký. Tất cả mọi người ở đây đều phải đưa đi!
Thư ký nghe nói mình cũ3ng phải đi thì trong đầu bỗng vang lên tiếng ầm, suýt thì ngất xỉu.
Đến một mảnh vụn của con chip cũng không còn, đúng là không có cách nào gán tội ám sát tối qua lên Tần Dao Quang.
Nhưng Hà Chi Sơ cũng học luật, anh không bị câu nói của Tần Dao Quang hù dọa.
Cô ta lại thẳng người lên, lạnh lùng nói:
Thả tôi ra, trong lệnh bắt giữ của mấy người không hề có tên tôi.
Giờ cô ta còn chưa phải là viện trưởng chấp hành của bệnh viện tư nhân Tần thị, càng không phải là người trong phòng thí nghiệm của Tần Dao Quang.
Đối với chuyện tối ngày hôm qua, hiện tại đúng là trong tay Hà Chi Sơ không có bất kỳ chứng cứ nào.
Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ không chịu tố cáo Tần Dao Quang. Năm người mà anh bắt được đều chết vì con chip trong đầu phát nổ, nhưng bởi vì đã nổ tung, toàn bộ con chip tan nát thành bụi phấn, họ chỉ có thể suy đoán là chip nổ dựa trên tình hình phần thân não tổn thương.
Binh sĩ nọ xin chỉ thị của cấp trên, thấy đúng là Ôn Thủ Ức không có tên trong danh sách bắt giữ nên thả cô ta đi. Hà Chi Sơ có phái người theo dõi Ôn Thủ Ức nên cũng không ngăn cản.
Mục tiêu bây giờ của anh là Tần Dao Quang và phòng thí nghiệm của bà ta, Ôn Thủ Ức giữ lại để câu con cá lớn.
Tôi không 6phải là nhân viên ở đây, tôi là luật sư, có việc cần gặp viện trưởng Tần thôi. Vừa nói chuyện xong rồi.
Ôn Thủ Ức lo lắng5 nói, cô ta nhìn lén bóng lưng Hà Chi Sơ, chỉ sợ anh cũng bắt luôn mình lại.
Nhưng nghĩ kỹ thì mình đã giải quyết không chê vào đâu được, về mặt pháp luật mà nói thì không hề có vấn đề gì.
Ôn Thủ Ức thấy vậy thì lặng lẽ di chuyển về ph9ía cửa.
Một người lính cầm súng chặn cô ta trước cửa, mắng:
Đứng yên, không được nhúc nhích!
Vậy bức thư này thì sao? Tại sao bà lại lấy một bức thư mà Cố Tường Văn viết cho bà cách đây mười bốn năm để làm bằng chứng chứng minh Cố Tường Văn phạm tội? Chẳng lẽ đây không phải là lừa đảo, vu oan hãm hại sao?
Hà Chi Sơ lấy bản sao tờ giấy ra, đưa tới trước mặt Tần Dao Quang.
Anh bình tĩnh lấy đơn do Tòa án nhân dân trung cấp Đế Đô gửi cho quân đội rồi nói:
Tần Dao Quang, bà bị nghi ngờ là có liên quan đến vụ bắt cóc người chưa thanh niên tám năm trước, vu oan hãm hại, chứng cứ xác thực, tòa án quân sự dựa trên cấp bậc an ninh của bà và phòng thí nghiệm của bà để chính thức tiếp nhận điều tra thẩm vấn vụ án này.
Tần Dao Quang bước ra khỏi phòng làm việc, cười lạnh nói:
Tôi vu oan hãm hại như thế nào? Rõ ràng chuyện kia là do Cố Tường Văn làm, liên quan gì tới tôi?
Hà Chi Sơ nhấn vào điện thoại trên bàn làm việc của thư ký rồi lạnh lùng đáp:
Viện trưởng Tần, tôi mang lệnh bắt giữ mà tòa án quân sự đã ký tới, mời bà đi theo chúng tôi.
Trong lòng Tần Dao Quang trầm hẳn, nhưng bà ta nghĩ tới những người kia đều đã chết hết rồi, Hà Chi Sơ không có bất kỳ chứng cứ nào, thế là bà ta bình tĩnh đứng lên, lạnh giọng:
Tòa án quân sự dựa vào cái gì mà ký lệnh bắt giữ tôi? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì mời mấy người đi cho!
Ha ha, mấy câu này chỉ có thể nói về mặt luật pháp mà thôi.
Tần Dao Quang nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì không vui cầm điện thoại nội bộ gọi điện ra:
Bên ngoài có chuyện gì thế? Không yên lặng được à?
Dựa trên tình huống thẩm vấn trên tòa ngày hôm qua, Hà Chi Sơ hiểu rõ, ba mẹ Ôn Thủ Ức có thể có liên lạc với Tần Dao Quang thì chắc chắn phải có Ôn Thủ Ức xúi giục từ bên trong.
Bọn họ còn nói Ôn Thủ Ức không biết cái gì cả?
Tần Dao Quang ngẩng đầu lên:
Tôi không biết. Tờ giấy này không phải viết cho tôi, tôi cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện một lần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.