Chương 2938: Vén lên bức màn mới
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1067 chữ
- 2022-02-23 03:35:49
Tần Dao Quang không vội trả lời, đôi môi củ ấu tròn trịa nở nang cong cong, bình tĩnh thoải mái thốt lên một câu:
Vì sao Thượng tướng Hà 8Thừa Kiên lại muốn bắt Cố Tường Văn để đền mạng cho vợ ông ấy? Chuyện này có quan trọng hay không?
Tất nhiên rất quan trọng.
C3ố Niệm Chi thấy gấp gáp, lòng bàn tay toát mồ hôi, cô bình tĩnh chắp tay ra sau lưng:
Bởi vì... chuyện này có thể chứng minh động cơ của9 bà có hợp lý hay không.
Tuy Cố Niệm Chi nghĩ nhiều như thế nhưng thật ra cũng chỉ trong một chớp mắt mà thôi.
Trong đầu cô xoay chuyển thật nhanh, vội vàng phản bác lại lời của Tần Dao Quang:
Sai rồi! Theo như những gì bà từng nói thì cho dù lúc đó Cố Tường Văn là người cuối cùng gặp vợ của Thượng tướng Hà Thừa Kiên tức là bà Tần Tố Vấn thì điều này cũng không thể chứng minh ông ấy liên quan trực tiếp đến cái chết của bà ấy. Nếu tôi nhớ không lầm thì vợ của Thượng tướng Hà Thừa Kiên không phải bị mưu sát, vậy tại sao lại xuất hiện lệnh truy nã ông Cố Tường Văn? Như thế thì lệnh truy nã này có hợp pháp hay không?
Cố Niệm Chi quay lại nhìn về phía Thượng tướng Hà Thừa Kiên và Thiếu tướng Hà Chi Sơ ngồi ở hàng ghế nghe xử.
Cô đang định hỏi bọn họ thì Ôn Thủ Ức đã đứng phắt dậy, ủ rũ nói:
Phản đối. Lệnh truy nã của Cố Tường Văn và cái chết của vợ Thượng tướng Hà Thừa Kiên là bà Tần Tố Vấn của năm đó không hề liên quan gì đến vụ án này. Xin luật sư bên nguyên đừng đánh trống lảng chuyển đề tài.
Trong phút chốc ấy, Cố Niệm Chi thật sự rất muốn quay về bên cạnh Lộ Cận, nói với ông một câu từ tận đáy lòng, cho dù sự thật là gì thì cô cũng sẽ cùng ông gánh chịu.
Muốn lên đỉnh cao thì ắt phải hứng chịu thương đau.
Chẳng trách Hà Chi Sơ và Hà Thừa Kiên vừa nhắc đến Cố Tường Văn là đã giận đến sôi gan...
Chẳng trách bọn họ lại có thành kiến với ông sâu đậm như vậy.
Chẳng trách Cố Tường Văn vẫn luôn giấu họ giấu tên, không tiếc mượn việc bị bỏng trong đám cháy để phẫu thuật gương mặt mình trở nên bình thường, còn đặt cho mình cái tên
Lộ Cận
.
Là bởi vì cái tên Cố Tường Văn này cần phải gánh vác quá nhiều thứ hay sao?
Cố Niệm Chi thầm giật thót.
Rất nhiều câu hỏi ngày xưa vẫn còn mơ hồ không câu trả lời, cứ thế phơi bày trước mặt cô một cách rõ ràng.
Thưa quý ngài chánh án, tôi cho rằng động cơ mà bị cáo Tần Dao Quang nói còn có lỗ hổng chưa làm rõ.
Cố Niệm Chi chầm chậm nói:
Trước đó bà ta đã nói bắt cóc tôi là để dụ Cố Tường Văn ra mặt, nhưng trên thực tế, tôi nhớ là bà ta sai người dẫn tôi đến sân bay, định lén đưa tôi ra nước ngoài. Xin hỏi nếu muốn dụ Cố Tường Văn ra thì cần thiết phải lén mang tôi ra nước ngoài hay sao? Lúc đó Cố Tường Văn đang ở trong nước chứ nào có ra nước ngoài.
Ánh mắt Ôn Thủ Ức lóe lên một cái, vội chen vào:
Luật sư Cố, sao cô lại biết lúc đó Cố Tường Văn ở trong nước chứ không phải là ở nước ngoài? Chẳng lẽ ông ấy báo mộng cho cô biết à?
Hà Chi Sơ than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hà Thừa Kiên.
Cảm nhận được sự an ủi và ủng hộ của con trai, cảm xúc ngổn ngang của Hà Thừa Kiên mới bình tĩnh lại.
Tần Dao Quang liếc cô, ha một tiếng:
Chuyện này còn phải chứng minh là hợp lý hay không hợp lý nữa à? 6Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được mà.
Đầu tiên, vợ của Thượng tướng Hà Thừa Kiên đã mất rồi, Cố Tường Văn thì bị truy nã trên khắp5 cả nước, bởi vì ông ta chính là người cuối cùng gặp bà ấy. Mà sau khi Cố Tường Văn bị truy nã thì ông ta lựa chọn con đường trốn chạy chứ không hề đứng ra phủ nhận, thế này không phải là trốn tội à?
Tuy cô khẳng định đó không phải lý do thật sự của Tần Dao Quang, nhưng lời bà ta nói đã vén lên một tấm màn che mới, làm cô với tới thứ mà từ đó đến giờ cô vẫn không thể chạm vào được.
Cô nhìn về phía Hà Chi Sơ và Hà Thừa Kiên ngồi ở hàng ghế nghe xử từ đầu đến giờ không nói một lời nào.
Chánh án vội vàng dùng búa thẩm phán gõ một cái, nói:
Phản đối có hiệu lực. Lệnh truy nã của Cố Tường Văn và cái chết của Tần Tố Vấn là một vụ án khác không liên quan gì đến vụ án này. Luật sư bên nguyên, cô còn gì muốn nói hay không?
Cố Niệm Chi quay mặt đi, liếc vội Tần Dao Quang, thấy vẻ mặt bà ta vẫn cứng đờ như ngây dại.
Bày ra cái vẻ mặt
đau khổ muốn chết
cho ai xem vậy?
Cố Niệm Chi chửi thầm bà ta một câu.
Tần Dao Quang nói năng rất hùng hồn có lý, gằn rõ từng câu từng chữ. Ánh mắt bà ta say mê như sợi tơ, vẫn luôn liếc nhìn về phía Hà Thừa Kiên ở bên kia.
Sắc mặt Hà Thừa Kiên đã đen như đáy nồi, ngón tay siết lại thành nắm đấm, dùng hết tự chủ cả đời cũng khó mà kiềm chế được sự đau khổ và hối hận trong lòng mình.
Ông ta ngẩng đầu lên, trên gương mặt kiêu ngạo lại là sự lạnh lùng.
...
Muốn đội vương miện thì ắt phải gánh vác nặng nề.
Trốn tránh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Sao Cố Niệm Chi có thể bị cô ta dụ nói ra một cách dễ dàng như thế chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.