Chương 3218: Mẹ cũng không nhận
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1082 chữ
- 2022-02-25 03:26:26
Cô nói vừa nhanh vừa gấp, giọng nói dễ nghe hệt như những hạt châu ngọc to nhỏ khác nhau rơi xuống bàn ngọc.
Từ gương mặt của8 Ôn Thủ Ức có thể suy luận ra, rất có thể ba mẹ ruột của cô ta đều là mũi tẹt!
Hà Chi Sơ từ tốn nói:
Hoặc là, đợi đến khi nào chúng ta tìm được nhiều bằng chứng hơn thì chúng ta có thể bắt giữ ông ta sau. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể thả người. Anh đã xin lệnh cấm, ông ta và cả người nhà họ Tần, không một ai được ra nước ngoài.
Cố Niệm Chi che ngực, hành động lần này của Ôn Thủ Ức đã làm cho cô choáng đầu hoa mắt.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Hà Chi Sơ có vẻ không được vui lắm, anh hỏi:
Niệm Chi, đang làm gì đó? Sao lâu vậy mới nghe máy?
Ban nãy em không tiện.
Cố Niệm Chi đờ đẫn nói:
Anh Hà có việc gì không?
Hôm qua ông cụ Tần đã ở trong trại tạm giam đón sinh nhật lần thứ tám mươi, theo pháp luật, những người già từ tám mươi tuổi trở lên được hưởng quyền ân xá.
Điều quan trọng hơn là, trong toàn bộ quá trình ông ta đều ngất xỉu, Ôn Thủ Ức lấy bằng chứng đẩy hết mọi tội trạng lên đầu Tần Dao Quang, vì thế ông cụ Tần được phán vô tội phóng thích.
Cô nhìn chằm chằm vào báo cáo kiểm tra ADN ở trước mặt mình, ước gì có thể dùng máy cắt giấy cắt hết tất cả thành mảnh vụn, ném xuống biển rộng.
Trong những giây phút im lặng chết chóc này, di động của Cố Niệm Chi lại reo lên.
Hà Chi Sơ nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của Cố Niệm Chi không được tốt lắm, cứ nghĩ là cô đã biết rồi, bèn nói:
Em đã biết rồi à? Ôn Thủ Ức vừa đón ông cụ Tần từ trại tạm giam về nhà rồi.
Cố Niệm Chi lập tức lấy lại tinh thần, gần như nhảy bật dậy khỏi ghế:
Anh nói cái gì? Ông cụ Tần được Ôn Thủ Ức đón ra khỏi trại tạm giam rồi à? Nhà họ Hà các anh làm ăn kiểu gì vậy? Sao anh có thể thả ông ta đi?
Hoắc Thiệu Hằng cười ghé sát đến, dùng sống mũi cao thẳng của mình cọ cọ vào chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn của Cố Niệm Chi, trêu chọc:
Em đang ám chỉ gì vậy? Mặt mũi của Tần Dao Quang có vấn đề? Bà ta là người mang thai hộ?
Cố Niệm Chi gian xảo mím môi nở nụ cười:
Em có nói gì đâu nào, em chỉ nhờ ba em kiểm tra quan hệ huyết thống mà thôi!
Thì ra là Hà Chi Sơ.
Cô u ám trượt màn hình điện thoại lên, nhẹ nhàng
Alô
một tiếng.
Ôn Thủ Ức là con gái ruột của Tần Dao Quang, chẳng lẽ chính cô ta không lén đi xét nghiệm ADN à?
Ở trên tòa án, Cố Niệm Chi đưa đề nghị muốn kiểm tra quan hệ máu mủ giữa Tần Dao Quang và Ôn Thủ Ức, Ôn Thủ Ức cũng đâu bị bắt giữ, nếu cô là Ôn Thủ Ức, cô chắc chắn không chờ tòa án kết luận, nhất định sẽ lén tự kiểm tra!
Cô không muốn bắt máy, Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại là Hà Chi Sơ, anh cũng không muốn nhắc nhở Cố Niệm Chi nghe máy làm gì.
Nhưng đối phương rất kiên quyết, gọi đủ năm phút mới chịu thôi, cuối cùng Cố Niệm Chi cũng phải liếc nhìn màn hình điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng bình thản dựa vào ghế sofa, b3ình tĩnh nói:
Nhưng Tần Dao Quang không phải.
Nếu tính theo xác suất thì có lẽ cô ta trùng hợp rơi vào trường hợp xác suất9 nhỏ thì sao, cũng chính là đứa trẻ mũi tẹt được sinh ra từ hai người mũi cao và mũi tẹt.
Cố Niệm Chi không phủ nhận trường hợp này:6
Nhưng chúng ta cũng không thể vì trường hợp xác suất nhỏ này mà bỏ qua trường hợp xác suất lớn. Vì thế em nhất định phải kiểm tra q5uan hệ huyết thống giữa em và Tần Dao Quang!
Cảm giác hưng phấn này của cô chỉ kéo dài đến ngày hôm sau, khi Lộ Cận cầm kết quả giám định đến tiếc nuối nói cho cô biết:
Niệm Chi, Tần Dao Quang thật sự là mẹ ruột của con.
Ông đưa báo cáo kiểm tra ADN đến trước mặt Cố Niệm Chi, tiếc nuối vỗ vai cô, đến cả Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở bên cạnh cô cũng chẳng buồn để ý đến, sau đó không nói không rằng, xoay người đi mất.
Mặc dù Cố Niệm Chi đang trách móc nhà bọn họ, nhưng tâm trạng của Hà Chi Sơ lại vui vẻ một cách thần kỳ.
Anh có thể nghe ra được từ trong giọng nói sốt ruột của Cố Niệm Chi, cô thật sự quan tâm đến anh, để ý tới anh...
Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà cô chưa biết nữa?
Cố Niệm Chi không nhịn được mách lẻo với Hà Chi Sơ:
Cô ta và Tần Dao Quang rất có thể là mẹ con ruột đấy!
Cố Niệm Chi giống như bị ai ụp thẳng một thau nước lạnh lên đầu, mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở bên cạnh với cô, cũng không biết nói gì để an ủi.
Cho dù sự quan tâm này không phải là thứ mà anh muốn, nhưng vẫn dễ chịu hơn việc cô chẳng thèm quan tâm, lạnh lùng giống như người dưng nước lã.
Niệm Chi mà anh nâng niu như của báu kia chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy.
Cố Niệm Chi vẫn luôn là một cô bé nội tâm ấm áp, nhưng đối xử với người khác một cách lạnh lùng.
Hà Chi Sơ từ tốn cười nói:
Đất nước chúng ta là xã hội có quy định pháp luật, nhà họ Hà của bọn anh có tài giỏi đến cỡ nào thì cũng không thể vi phạm pháp luật.
Cô ta cô ta cô ta... Đổ hết mọi tội trạng lên đầu Tần Dao Quang á?
Sao có thể thế được?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.