Chương 3293: Bác biết, cháu biết, trời biết, đất biết
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1010 chữ
- 2022-02-25 03:31:43
Hoắc Thiệu Hằng lập tức gửi tiếp một tin nhắn: [Đừng nói ra, đây là máy bay riêng của chú Lộ.]
Lộ Cận quyết định giấu giếm, hơn nữa còn gi8ấu giếm chuyện này với Cố Niệm Chi, chứng tỏ rằng còn có nhiều khúc mắc bí ẩn.
Anh đang đau đầu phải giải thích với Lộ Viễn như thế nào đây.
Lộ Viễn thấy anh như có lời muốn nói, bực dọc hừ một tiếng:
Có cái gì cháu không nói được với bác à?
Cô cúi người lên xe, hỏi:
Bây giờ đến thẳng chỗ ba cháu sao ạ?
Lộ Viễn gật đầu, hiền hậu nói:
Chúng ta lên đường ngay đây, muốn ăn gì, bác làm cho cháu.
Cố Niệm Chi nhếch môi nở nụ cười, chột dạ rụt cổ lại một cái:
Cảm ơn Tổng giám đốc Lộ... Bác trai... Bây giờ cháu không đói bụng.
Để tránh cho Lộ Viễn nhìn mình với ánh mắt tìm tòi thăm dò, Cố Niệm Chi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cố Niệm Chi:
...
Như thế này là từ bỏ luôn thân phận Tổng giám đốc Lộ rồi à?
Lộ Viễn hừ một tiếng:
Cháu tự lo cho cái thân mình đi.
Nói xong ông bèn mở một tờ báo ra che lên mặt mình.
Lộ Viễn nhướng mày. Ông không trả lời tin nhắn mà quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Chỉ nhìn thấy một tấm ảnh mà hai đứa đã đưa ra kết luận động trời như vậy à? Có vẻ hời hợt qua loa nhỉ?
Không chỉ có thế, chúng cháu còn vì vậy mà gặp nạn.
Hoắc Thiệu Hằng nói tóm tắt sơ qua:
Nếu không thì sao bác lại đi chung máy bay với bọn cháu chứ?
Cố Niệm Chi bước xuống xe, ngửa đầu ngắm nghía cao ốc chung cư cao lớn.
Lộ Cận đang ở trong căn hộ thông tầng sang trọng trên tầng cao nhất của tòa nhà này.
Cô dụi mắt, đi tới nhà vệ sinh rửa mặt một lát sau đó đeo kính râm lên, cùng Hoắc Thiệu Hằng xuống máy bay.
Lộ Viễn đã chờ trong xe bên dưới từ lâu rồi.
Cố Niệm Chi run rẩy, len lén nắm chặt tay Hoắc Thiệu Hằng ở dưới chăn cầu cứu.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười:
Tổng giám đốc Lộ đừng bận tâm, có cháu chăm sóc cô ấy là đủ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng hờ hững dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói:
Cho dù có thì cũng là quan hệ rất xa, nếu không thì sẽ không có chuyện Tần Bá Nghiệp muốn mua đất mà Tần Hội Xương lại không chịu bán.
Một miếng đất gần như chẳng có giá trị nào vào thời kỳ đó, nếu hai nhà là họ hàng gần thì hoàn toàn không cần thủ tục phức tạp như vậy.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm, cũng len lén nắm chặt tay Cố Niệm Chi ở dưới tấm chăn, như cười như không nhìn cô.
Cố Niệm Chi lặng lẽ hé một con mắt ra nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.
Ba người xách vali đi vào thang máy, đi thẳng lên trước căn hộ của Lộ Cận.
Cửa thang máy mở ra, Lộ Cận sốt ruột chạy đến nắm chặt tay Cố Niệm Chi, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới:
Niệm Chi, con không sao chứ? Cục cưng cũng không sao chứ?
Hoắc Thiệu Hằng cười khổ cúi đầu, nghĩ thầm, thôi cứ để xuống máy bay rồi nói sau vậy.
Bây giờ cho dù là trong tin nhắn thì anh cũng không dám nhắc đến chuyện này.
Huống chi xét đến tổ tiên của hai nhà thì bọn họ cũng không phải người một nhà.
Trùng hợp giống họ nhau mà thôi.
Nhưng Lộ Viễn nhìn thấy vậy, hiển nhiên cho rằng đây là một trong những triệu chứng chứng minh cô đã có thai.
Ông lấy trong xe một tấm chăn mang đến, đắp kín lên người Cố Niệm Chi.
Vậy thì hơi lạ...
Lộ Viễn nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ về chuyện cũ của hai gia đình nhà họ Tần.
Cháu có từng nghĩ, bọn họ đều mang họ Tần, có khi nào có liên quan gì đó với nhau không?
Lộ Viễn suy tư hỏi.
...
Chiếc siêu xe dài sang trọng băng qua từng con phố lớn ngõ nhỏ chật hẹp trên đường phố New York, tài xế là người địa phương, trong dòng xe cộ mênh mông, người nọ vẫn lái xe một cách ổn định và nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến dưới căn hộ chung cư nằm ở Central Park mà Lộ Cận đang ở.
Hoắc Thiệu Hằng nói khẽ:
Cho em nghịch.
Cố Niệm Chi:
...
Hơn nữa còn có dính dáng đến một
quả bom hẹn giờ
là Hà T3hừa Kiên, ông ta làm tất cả mọi người khó thể kiểm soát được, vì thế tốt hơn hết vẫn là
bác biết, cháu biết, trời biết, đất biết
thì ổn hơn.
Lộ Viễn nhanh chóng hiểu ra, giấu đi vẻ mặt ngạc nhiên, cúi đầu gửi tin nhắn cho Hoắc Thiệu Hằng: [Sao hai đứa biết được?]
Hoắc Thi6ệu Hằng chỉ nhắn lại một câu: [Bọn cháu tìm thấy một tấm ảnh chụp gia đình của cả nhà ông bà ngoại Hà Chi Sơ, trong đó có một cô bé cực kỳ giống 5với Niệm Chi.]
Lộ Viễn gật đầu:
Bác nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ nghĩ ra được một nguyên nhân này mà thôi. Bây giờ nhà họ Tần bị nhà họ Hà giám sát rồi, chúng ta tạm thời không cần phải để ý tới, trước tiên lo cho Lộ Cận ở bên kia mới quan trọng hơn.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ đến chuyện Cố Niệm Chi
mang thai
thì lại muốn nói rồi thôi.
...
Cố Niệm Chi ngủ một giấc trên máy bay, tỉnh lại thì phát hiện ra đã đến sân bay quốc tế Kennedy của New York rồi.
Cố Niệm Chi:
...
Bây giờ đã gọi là cục cưng rồi à?
Còn ai là cục cưng vào đây nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.