• 7,560

Chương 3295: Người quan trọng nhất


Lộ Viễn thấy Lộ Cận cuối cùng cũng xuôi xuôi xuống, thở dài một hơi, nói:
Được rồi, mọi người nói ra hết là không sao rồi8. À phải rồi, đại cổ đông Lộ, chú phải nhớ rõ giữ kín chuyện của nó đấy nhé. Nếu không bị người đó biết được thì e rằng s3ẽ không chịu để yên đâu.


Lộ Viễn chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng nhấn mạnh một câu.

Cảm ơn chú Lộ đã thông cảm.
Hoắc Thiệu Hằng lễ phép nói, sau đó nhìn về phía Cố Niệm Chi, thấy cô đang cúi đầu không nói lời nào, không biết cô đang nghĩ gì.
Lộ Cận vỗ cánh tay cô:
Niệm Chi, con thấy sao nào?


Không có tổ chức lễ cưới thì không tính, thôi cứ coi như là chồng chưa cưới vậy, thân phận này rất thích hợp.
Lộ Cận rất kiên quyết trong chuyện này.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Lộ Viễn, nói:
Chú Lộ nói rất đúng. Thật ra số người biết chuyện chúng cháu kết hôn ở thế giới bên kia chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn mọi người đều nghĩ rằng bọn cháu mới đính hôn, bao gồm cả mẹ cháu.

Hiển nhiên, dưới cái nhìn của mọi người, ông không phải kiểu người không biết chừng mực, mà là không 5phân biệt được rốt cuộc cái nào mới là nặng, cái nào mới là nhẹ.
Hoặc là khái niệm
chừng mực
của ông không giống với người bình thường.
Lộ Cận nghiêm túc gật đầu:
9Tôi là loại người không biết chừng mực như vậy sao?

Ba người trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm ông, không nói6 tiếng nào.

Được, nếu con gái tôi đã nói như thế thì người làm ba như tôi đây cũng nhất định sẽ nhớ đến việc tổ chức lễ cưới.

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời, như thế này là bám vào chuyện tổ chức lễ cưới mãi đúng không?
Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nhắc đến Tống Cẩm Ninh, Lộ Viễn chợt sững sờ trong chốc lát, không tiếp tục nói nữa.
Bấy giờ Lộ Cận mới trở nên thoải mái hơn, ông cười gật đầu:
Vậy thì còn được, con gái tôi chỉ hơi kiêu căng một chút mà thôi. Cậu là đàn ông, phải nhường nhịn nó.

Cố Niệm Chi gật đầu, trong giọng nói toát lên ý cười:
Con nghe theo ba hết.

Cố Niệm Chi hiếm khi nghe lời như thế, Lộ Cận cũng cảm động đến nỗi
lưng tròng nước mắt
.
Lộ Cận cũng hiểu rõ thói xấu của mình, ông rụt cổ, ngượng ngùng nói:
Được rồi, tôi hiểu rồi. Cho dù tôi không nể mặt Lộ lão đại thì cũng phải nể mặt con gái và cháu ngoại tương lai của tôi chứ. Tôi sẽ không để cho cháu trai lớn của anh xảy ra chuyện đâu.


Đó là con rể của cậu!
Lộ Viễn bất đắc dĩ nói.
Anh bình tĩnh kéo câu chuyện về chủ đề chính:
Chú Lộ, lần này bọn cháu đến đây là để hỏi chú có việc gì cần bọn cháu giúp đỡ một tay hay không.

Lộ Viễn lấy lại bình tĩnh, cũng vội vàng nói:
Đúng vậy, chú đã bỏ trốn hai lần rồi, chúng tôi không thể tiếp tục để chú bỏ trốn nữa. Cho dù chú muốn làm gì thì cũng phải trao đổi với mọi người được không?

Cố Niệm Chi cũng kéo cánh tay Lộ Cận, sốt ruột nói:
Ba, rốt cuộc ba định làm gì? Tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc đấy nhé... Những người đó không xứng đáng để ba làm liều đâu. Người ở hai bên thế giới cộng lại cũng không quan trọng bằng vị trí của ba trong lòng con, ba chỉ cần nhớ chuyện này là được rồi.


Hoắc Thiệu Hằng:
Em chắc là hai bên thế giới cộng lại chứ?


Vẻ mặt của Lộ Cận hơi kỳ lạ, ông cũng không biết phải nói như thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.