Chương 3298: Giới của ông ấy
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1501 chữ
- 2022-02-25 03:31:43
Cố Niệm Chi cười nói:
Ba nhớ đó nha, đợi đến lúc ba rảnh con muốn có kính áp tròng tàng hình có đủ mọi màu sắc!
Đủ mọi màu sắc? Con nghĩ rằ8ng mắt con màu cầu vồng chắc?
Lộ Cận xoa đầu cô.
Cố Niệm Chi cứ liên tục lải nhải với Lộ Cận về đề tài cải trang giả dạng, mãi đến khi Hoắc 3Thiệu Hằng bước ra khỏi phòng ngủ của Lộ Cận.
Đứng trước mặt bọn họ cũng là một người da trắng nhưng cao lớn hơn Lộ Cận, đẹp trai hơn, vai rộ9ng chân dài, vòng eo săn chắc, đôi mắt đen vô cùng hấp dẫn.
Anh mặc bộ đồ vest màu đen, phanh ngực áo, để lộ áo chống đạn ở bên trong, còn có6 hai cây súng ngắn ổ quay nằm trong túi súng đằng sau lớp áo gile.
Dưới chiếc quần Tây phẳng phiu là một đôi giày da sáng loáng, lúc đi đường5 phát ra những tiếng cồm cộp cồm cộp thong thả từ tốn.
Mà ở cách đó không xa, Cố Niệm Chi tinh mắt phát hiện ra có người đang giơ cờ xí, giơ nắm đấm, lớn tiếng hô hào khẩu hiệu.
Đánh đổ đám tư bản ăn thịt uống máu người dân!
Trong người bọn họ toàn là những thứ rác rưởi dơ bẩn!
Lộ Viễn đi tới chiếc ghế sofa bên cạnh cô ngồi xuống, nói:
Đứng trước tư bản thì không có chướng ngại giao tiếp xã hội gì cả.
Những nhà tư bản chỉ nhìn tiền mà thôi.
Còn về chuyện cháu không biết nói chuyện, có thể làm mếch lòng ai thì hoàn toàn không nằm trong sự suy xét của bọn họ.
Của cải của bọn họ cộng lại chiếm khoảng 0,95% của cải trên toàn bộ thế giới!
Ngày hôm nay bọn họ sẽ tổ chức một cuộc hội nghị bàn tròn ở trung tâm Leroux, thảo luận về vấn đề phát triển và tương lai của loài người!
Hạng mục này chỉ có bọn họ mới có tư cách thảo luận mà thôi!
Lộ Viễn không nghe nổi nữa, hờ hững nói:
Chỉ thông minh thôi thì có tác dụng con khỉ gì, có gan gây chuyện thì cũng phải có gan giải quyết, an toàn trở ra chứ!
Lộ Cận:
...
Được rồi, hình như ông đã làm mếch lòng Lộ lão đại nhiều lắm rồi.
Được!
Lộ Cận cho anh một tràng pháo tay, ra sức khen ngợi Hoắc Thiệu Hằng, bấy giờ mặt Lộ Viễn mới hơi nguôi giận.
Sau đó Lộ Cận nói sơ qua cho Hoắc Thiệu Hằng nghe về lịch trình tham gia cuộc họp kia:
Hôm nay người tham gia đều là những người có máu mặt, nếu cậu thấy gương mặt nào quen thuộc thì nhớ đừng có làm lố đấy.
Hoắc Thiệu Hằng:
???
Tư bản vì tiền mà còn sản xuất cả dây thừng dùng để giết chết chính mình, ai mà quan tâm tới một cái liếc mắt, hoặc là một câu nói không lọt tai?
Của cải của Vons Roland đủ để cho những nhà tư bản kia bỏ qua chuyện cậu ta không biết ăn nói, coi cậu ta như thần thánh không thể coi thường.
Cố Niệm Chi u oán nói:
Nói đơn giản thì trong thế giới của bọn họ, ai nhiều tiền hơn thì người đó có lý.
Cố Niệm Chi nhìn thấy bảng tin đài truyền hình bản địa xuất hiện trên tivi, trùng hợp đang ghi hình trực tiếp trung tâm Loreux.
Đó chính là quần thể kiến trúc khổng lồ trải dài khắp mấy khu phố trên năm con đường lớn ở Manhattan, hệt như lâu đài theo phong cách kiến trúc của chủ nghĩa hiện đại vào thế kỷ trước trong sách giáo khoa được tái hiện một cách hoàn hảo ngoài đời.
Đã gần một trăm năm trôi qua, những kiến trúc này lại toát lên vẻ đẹp trầm lắng của năm tháng, hệt như tác phẩm nghệ thuật.
Bọn họ là loại người tôn trọng và tôn thờ cái gọi là đẳng cấp và địa vị, bọn họ thần phục dưới những kẻ mạnh, cũng chính là những người có tiền hơn bọn họ.
Cố Niệm Chi đã hiểu:
Nói như vậy, trong giới đó ba cháu sống tốt lắm nhỉ...
Như cá gặp nước.
Lộ Viễn mở tivi lên:
Đợi lát nữa cháu sẽ biết địa vị của cậu ta trong cái giới đó.
Lộ Cận gãi đầu, không biết xin lỗi Lộ Viễn như thế nào mới khiến đối phương không còn tức giận nữa.
Thế là ông bắt đầu giở trò giống như trước đây, cứ giả ngu cho qua chuyện.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới lên tiếng giải vây cho ông, dùng tiếng Anh với khẩu âm ở khu vực Tosca, nước Ý nói:
Ông Roland, rất hân hạnh được phục vụ cho ông.
Rốt cuộc trong lòng Lộ Cận, anh ngốc nghếch và low tới mức nào vậy?
Nhưng anh cũng biết nói đạo lý với Lộ Cận là vô dụng, đạo lý và cách suy nghĩ của thiên tài đều là những thứ mà người bình thường như bọn họ không thể hiểu được.
Bọn họ sẽ dùng trí thông minh hơn người của họ để đánh bại bạn, làm bạn có cảm giác ngu hết thuốc chữa, nên đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Cố Niệm Chi nhìn đường phố rộng rãi thoáng đãng chiếu trên tivi, bình thường có rất nhiều phương tiện giao thông lưu hành ở đây, người qua kẻ lại đông như mắc cửi, bây giờ lại bị giăng dây rào lại thành đường một chiều.
Từng chiếc xe sang trọng với đủ loại đủ kiểu đang chạy vào.
Người dẫn chương trình của đài truyền hình là một người đẹp tóc vàng, cô ta thấy thế thì lập tức trở nên vô cùng kích động, hét to với khán giả ở trước máy quay:
Bọn họ đã đến rồi! Bọn họ là những người có tiền có quyền nhất trên tinh cầu này của chúng ta!
Có thể nhìn ra được Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth hai bên lỗ tai, anh lấy kính đen trong túi áo ra đeo lên, chẳng mấy chốc đã trở thành một anh lớn xã hội đen.
Lộ Cận trợn mắt ngoác mồm nhìn anh, nói:
Tôi không nói cho cậu biết mật mã, sao cậu dám đi vào trong căn phòng bí mật của tôi chứ?
Cố Niệm Chi:
...
Bọn họ không xứng nắm giữ vận mệnh của chúng ta!
Những khẩu hiệu này khơi dậy nỗi thù hận chung trong lòng những người qua đường.
Vốn chỉ là người qua đường, hoặc là những người vì đường chính bị rào lại nên không thể không đi đường vòng cũng tham gia vào đội ngũ hô hào khẩu hiệu.
Cố Niệm Chi nhếch khóe môi, nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng và Lộ Cận biến mất sau cửa lớn.
Cố Niệm Chi nhìn Lộ Viễn, nói:
Tổng giám đốc Lộ, bác chắc chắn người mắc chứng ngại giao tiếp xã hội nghiêm trọng như ba cháu có thể đứng ngang hàng với những nhà tư bản, nhà tài phiệt nổi tiếng kia để trao đổi đàm phán hay sao?
Lộ Viễn cười khẽ, tiếng cười từ tính giống hệt Hoắc Thiệu Hằng làm Cố Niệm Chi nghe xong mà không khỏi thở than.
Cô ho khan một tiếng, nói:
Ba, Peter rất thành thạo về việc giải mật mã... Đây là một trong những sở trường của anh ấy...
Lộ Cận
Ồ
lên một tiếng, rõ là tâm trạng tốt hơn nhiều:
Còn biết giải mật mã nữa cơ à? Tôi thích rồi đó! Người biết giải mật mã đều là người có IQ cao, cậu miễn cưỡng có thể xách giày cho con gái tôi rồi.
Cố Niệm Chi:
???
Có thể nói như thế.
Lộ Viễn nghĩ một lát rồi cười nói:
Còn về chuyện giao tiếp với người khác và kỹ thuật đàm phán, những thứ này đều là phạm trù mà những người bình thường như chúng ta cần suy xét.
Đối với loại người có rất nhiều tiền thì bọn họ đã thoát khỏi phạm trù giao tiếp này rồi.
Bọn họ nói chuyện không cần quan tâm đến cảm xúc của bất cứ người nào. Trừ phi người nọ có thể ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
Đội ngũ biểu tình càng lúc càng thôi thúc sự hưng phấn của quần chúng cuối cùng không thể cản lại được nữa, có người ném bình xăng vào trung tâm hội nghị.
Ầm!
Bình xăng phát nổ trước một chiếc xe hơi sang trọng.
Nhưng chiếc xe hơi kia chẳng hề hấn gì cả, mà người trẻ tuổi ném bom xăng thì bị đặc vụ đứng mai phục trên tòa nhà cách đó không xa ngắm bắn.
Một tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên thẳng qua cánh tay người kia, làm cho anh ta ngã xuống đất, gào thét ỏm tỏi như heo bị chọc tiết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.