• 8,968

Chương 374: Chiều chuộng tận trời


Hôm nay Thủ trưởng có mua ngó sen tươi từ bên ngoài về, nhưng đó không phải là đồ được cung cấp đặc biệt, không tiện làm cho 8Thủ trưởng ăn.

Mấy người bàn bạc với nhau xong rồi gọi điện khẩn cấp cho đơn vị cung cấp đặc biệt để cho bọn họ đưa 3một chút ngó sen tươi mới tới.
Cố Niệm Chi cầm một hộp long nhãn từ trên bàn trà trước mặt, lấy ra một viên, đưa đến trước mặt Âm Thế Hùng,
Anh Đại Hùng, anh ăn đi?

Âm Thế Hùng há mồm cắn một miếng, nhẹ nhàng lưu loát, không hề chạm vào ngón tay Cố Niệm Chi.
Phía đông là từng dãy giá sách được chia ngăn rất sáng tạo phá cách, trên đó ngoại trừ có các quyển sách cao thấp lớn nhỏ xen vào nhau còn có một số đồ trang trí.
Nhiều nhất là những món đồ sứ bóng bẩy, màu sắc rất nét, nào là bột san hô, cây rong lục, lam bảo thạch, hình dáng đơn giản, tao nhã. Bát đĩa cốc chén được đặt trong các ngóc ngách giá sách như vẽ rồng điểm mắt, là màu macaron trứ danh, không biết từ triều đại nào.
Anh ta ngậm viên long nhãn nói không rõ ràng,
… Cảm ơn.


Anh Đại Hùng khách sáo với em làm gì.
Cố Niệm Chi cười tươi rói, tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn được nữa,
Hôm nay ở quảng trường Trại Ngang anh nói những lời kỳ quặc dở dở ương ương kia, em đều không để trong lòng.

Mặc dù Âm Thế Hùng không hiểu lắm với mấy thứ đồ này nhưng cũng biết chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng không thể để cho người ta đặt đồ rởm trong phòng Cố Niệm Chi được…
Nghĩ như thế, anh ta bỗng ngồi rất không tự nhiên.
Âm Thế Hùng thấy thế bèn đứng lên đi tới sau ghế xô-pha, nói với Cố Niệm Chi,
Để anh lau cho em.

Lúc trước khi ở cùng với Cố Niệm Chi bên Mỹ, Âm Thế Hùng không chỉ một lần lau tóc cho cô, vì thế nên cũng coi như là
thuần thục
, xe nhẹ đường quen.
Âm Thế Hùng vào ngồi trong phòng khách của cô, nhìn quanh bốn phía.
Đây là lần đầu tiên anh ta vào phòng Cố Niệm Chi, vừa qua cửa bộ phòng khép kín đó là một phòng khách vuông vức, giữa phòng đặt một bộ xô-pha tinh xảo. Ghế xô-pha rất rộng, có thể ngủ cùng lúc hai người trên đó mà không thấy chật.
Âm Thế Hùng chỉ muốn cười khổ,
Niệm Chi, dù em có không vui, anh cũng không trách em.


Anh Đại Hùng đừng nói thế. Chúng ta là thế nào chứ? Có thể cãi nhau mới là quan hệ tốt, đúng không? Mấy mối quan hệ khác, dùng từ ‘lịch thiệp’ thật ra chỉ là lời khách sáo thôi, phải là lạnh lùng, băng giá mới đúng.
Cố Niệm Chi ném một viên long nhãn vào trong miệng mình. Hương vị hoa quả thuần khiết thấm nhuần vị giác, cô chỉ thiếu nước có kêu meo một tiếng rồi nằm cuộn tròn lại mà thôi.
Vừa mở nồi đất ra, mùi thơm đã xộc vào mũi, mỗi người trong phòng bếp đều cười ha hả.
Âm Thế Hùng cũng cười ha ha một tiếng, thầm nói Hoắc Thiệu Hằng lại còn chiều chuộng con bé đến thế này nữa. Kể cả sau này có chia tay, Niệm Chi còn có thể sinh sống với người khác được sao?

Niệm Chi ơi?
Âm Thế Hùng gõ cửa phòng,
Là anh, anh Đại Hùng đây.

Cố Niệm Chi vừa tắm rửa xong, quấn đầu, mặc áo tắm màu hồng nhạt ra mở cửa.
Anh ta chắp tay đi vào phòng bếp biệt thự, nhìn những củ sen tươi mới trắng nõn được cắt thành từng khối, sau đó trần qua canh nguyên chất một lần rồi mới để vào hầm cùng với sườn.
Trước khi gọi điện thoại, những đầu bếp công vụ này đã chuẩn bị xong xương sườn, đun nóng gạt bớt bọt trên mặt, để lửa to đun sôi sùng sục rồi sau đó hạ lửa nhỏ để hầm.
Cô mặc một chiếc quần chấm mắt cá chân, màu đen bằng len tổng hợp mỏng, lộ ra mắt cá chân tinh xảo, chân đi một đôi dép lông trắng, ngồi trước mặt Âm Thế Hùng.
Tóc của cô còn hơi ướt, bởi vì Âm Thế Hùng ngồi ở đây nên cô không lấy máy sấy sấy tóc, mà cầm khăn lông to lau tóc.
Đơn vị cung cấp đặc biệt có hồ nước chuyên trồng sen, củ sen là thứ thiết yếu, cũng k9hông khó tìm.
Bọn họ lập tức xuống hồ đào ngó sen tươi, sau đó đẩy nhanh tốc độ, nửa tiếng sau đã đưa tới Trụ sở Cục6 tác chiến đặc biệt.
Từ giàu sang nghèo khó thích nghi lắm…
Anh ta thong thả ra khỏi phòng bếp, nhìn về cầu thang hai bên phòng khách, suy nghĩ một chút rồi vẫn đi tới.

Em biết là tốt rồi.

Âm Thế Hùng thở dài, tay không ngừng lau tóc cho Cố Niệm Chi, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Âm Thế Hùng ngẩn người,
Em đang tắm sao? Nhanh thay đồ đi! Ăn mặc thế này sao mà gặp người khác được?

Cố Niệm Chi nhìn áo tắm che từ đầu đến chân mình, nở nụ cười,
Anh Đại Hùng có phải người ngoài đâu. Anh ngồi đi, em đi thay quần áo.

Nếu như cách quá xa, họ sẽ phải dùng tới máy bay trực thăng.
Cố Niệm Chi không biết vì 5Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng nói
sườn hầm ngó sen
mà đã tốn biết bao công sức, nhưng Âm Thế Hùng lại biết.
Cố Niệm Chi thay quần áo xong đi ra.
Bởi vì hôm nay ăn Tết nên cô cố ý chọn một chiếc áo len mỏng tay lỡ kẻ ca rô đỏ chót, xương quai xanh hơi lộ ra, cổ tay thon dài càng tăng thêm vẻ động lòng người, nhưng mà trên hai cổ tay lại trống trơn, không đeo vòng tay gì cả.
Sau nửa tiếng thì ngó sen tới nơi, xương sườn vừa lúc đã hầm gần xong rồi.
Ngó sen tươi hầm rất dễ, ngó sen của đơn vị cung cấp đặc biệt lại có phẩm chất tốt nhất, là ngó sen rất mềm mại, bởi vậy nên không tốn bao nhiêu thời gian đã hầm xong.
Ngồi xuống nó sẽ có cảm giác vô cùng chắc chắn, có lực chứ không như loại ghế xô-pha mềm oặt kia. Xem ra chất lượng của nó cũng cực kì tốt, đắt hơn nhiều so với loại kia, mà lại không có nhãn hiệu, chắc chắn là được đặt riêng.
Dưới bức tường phía Nam đối diện với cửa là một cái bàn nhỏ bằng gỗ anh đào, trên đó có đặt một chậu hoa lan.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Cố Niệm Chi cảm thấy càng kỳ quái hơn.

Khi mà cô ở chung với Âm Thế Hùng, trước nay chưa từng tẻ ngắt như thế này bao giờ…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.