Chương 608: Không kiềm chế nổi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1401 chữ
- 2022-02-08 08:46:16
Tay cô để trên tay nắm cửa, dáng vẻ nửa muốn đi nửa không. Cuối cùng, cô hạ quyết tâm hỏi:
Giáo sư Hà, thầy có thể nói cho em biế8t, tại sao thầy lại có con búp bê đó không? Với cả, tại sao con búp bê đó… lại giống trợ giảng Ôn như vậy?
Khách quan mà3 nói thì giống Ôn Thủ Ức khi còn nhỏ nhất, tuy Ôn Thủ Ức bây giờ đã trưởng thành thì ngũ quan vẫn rất giống với hồi còn nhỏ, vì t9hế nên Cố Niệm Chi nhanh chóng nhận ra được.
Cố Niệm Chi - một sinh viên khiến Hà Chi Sơ hai lần liên tiếp phá lệ, trở thành nhân vật nổi tiếng. Sự tích học hành của cô tại Đại học C cũng được dân tình lan truyền rộng rãi.
Điều mà sinh viên trường đại học B khâm phục là gì?
Nếu em nhớ được chuyện trước đây thì chắc chắn em sẽ không hỏi Giáo sư Hà. Có điều, hình như thầy biết rất rõ ràng nhưng lại úp úp mở mở với em, không biết là vì sao ạ?
Trái tim Cố Niệm Chi đập hụt một cái, hỏi tuột tất cả những nghi ngờ trong lòng ra.
Hà Chi Sơ khẽ nhếch khóe môi,
Tôi úp úp mở mở với em? Vậy đều là lỗi của tôi à? Không biết ai vừa nhìn thấy tôi đã chạy nhanh như thỏ thế nhỉ? Tôi còn không có cơ hội nói chuyện với em, bây giờ em trách tôi chơi trò úp mở đấy à?
Cố Niệm Chi lại bắt đầu đau đầu nhưng cô vẫn ngang bướng nhìn Hà Chi Sơ, cố chấp muốn nghe một đáp án:
Giáo sư Hà, vậy rốt cuộc thầy biết về thân thế của em hay không?
Hà Chi Sơ nhìn xoáy vào cô rồi tiến hai bước về phía cô, ngữ khí sắc bén đáp lại:
Trước đây em không hề biết chân tướng sự thật, bao nhiêu lâu nay cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, bây giờ lại vì một người đàn ông mà không đợi được một ngày nữa hay sao? Em có từng nghĩ đến tâm trạng của người thân mình không?
Có được câu khẳng định của Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi mới yên tâm rời đi.
Khi về đến ký túc xá, cô cứ nghĩ mãi, cho dù thế nào đi nữa, cô đã tới gần đến mục tiêu của mình rồi, đúng không?
Ban đầu cô không chú ý lắm, chỉ có khi sau này cứ xảy ra hết chuyện này đến 6chuyện khác, cô mới bắt đầu giận cá chém thớt mà chán ghét con búp bê mình đã từng cực kì yêu thích không rời tay kia.
E5m rất muốn biết à?
Hà Chi Sơ im lặng một lát,
Thật ra chính em cũng đã có suy đoán của riêng mình rồi, đúng không? Chẳng qua là em muốn nghe lời xác thực từ miệng tôi mà thôi.
Bây giờ em có nhu cầu.
Nhu cầu gì?
Giọng nói của Hà Chi Sơ càng thêm lạnh nhạt, dường như anh ta đã đoán trước được đáp án không giống với anh ta tưởng tượng.
Cái gì gọi là tự vả mặt mình? Chính là đây chứ đâu…
Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên nhưng ý nghĩ muốn biết mọi chuyện đã lấn át tất cả, cô không còn để ý được đến chuyện ngượng ngùng nữa, kiên trì nói:
Trước đây em không nghĩ đến nhiều như thế…
Hà Chi Sơ đứng trước cửa phòng mình, lòng như bị dao cắt.
Anh ta nhìn xoáy vào Cố Niệm Chi, một lúc lâu sau mới nói:
Tại sao, tại sao lại phải điều tra rõ chân tướng thân phận của em thì em mới có thể ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng?
Hà Chi Sơ đứng thẳng lưng hơn, nói:
Tôi biết rồi, em có thể đi được rồi.
Cố Niệm Chi lại càng ngượng ngùng,
Nhưng Giáo sư Hà, thầy vẫn chưa nói mà…
Tạm thời là bởi vì còn một tháng thử việc nữa, qua tháng thử việc mới trở thành trợ giảng chính thức được.
Khi Hà Chi Sơ thông báo thông tin trúng tuyển trên trang quản lý khoa Luật trường Đại học B, toàn khoa Luật lại sôi rần rần lên.
Cố Niệm Chi không ngờ giảng viên hướng dẫn như Hà Chi Sơ còn có thể kiêm cả cố vấn tình cảm. Cô nghĩ ngợi một chút rồi nói:
Đối với em, yêu là yêu thôi, không muốn tính toán xem ai cho đi nhiều hơn.
Lời Cố Niệm Chi như con dao sắc nhọn, cứa từng nhát từng nhát vào tim Hà Chi Sơ, trái tim anh ta tả tơi ứa máu nhưng không ai có thể nhìn thấy, cũng không cần thiết phải cho ai nhìn thấy.
Quả nhiên mặt Cố Niệm Chi càng đỏ hơn, ấp a ấp úng nói:
Bởi vì… bởi vì… em muốn được ở bên Hoắc thiếu, nhưng nếu không điều tra rõ được thân phận của mình, chỉ sợ…
Lại là nguyên nhân này à?
Tôi cần suy nghĩ một chút, còn phải được người khác đồng ý mới có thể cho em đáp án được.
Cố Niệm Chi ngớ ra, ban đầu cô cho rằng Hà Chi Sơ biết tất cả sự thật, chỉ cần anh ta nói ra thì ký ức cô đánh mất sẽ nhanh chóng được hoàn thiện.
Thế sao bây giờ lại nghĩ đến được vậy?
Hà Chi Sơ không hề bị che mắt, câu hỏi nào cũng xoáy thẳng vào những suy nghĩ sâu nhất trong lòng Cố Niệm Chi.
Có những lời, chưa chắc Cố Niệm Chi đã có thể nói ra miệng với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng bị Hà Chi Sơ truy hỏi, cô lại buột miệng nói ra...
Do vị trí công tác của anh ấy ạ.
Cố Niệm Chi thẳng thắn trả lời,
Em đã muốn ở bên cạnh anh ấy thì tự nhiên sẽ phải chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh ấy.
Vì thế nên em ép mình làm những chuyện mà bản thân em còn thấy ngại?
Hà Chi Sơ sắc bén chỉ ra điểm này,
Em không cảm thấy bản thân em đơn phương cho đi quá nhiều rồi hay sao? Em có từng nghĩ rằng thứ tình cảm như vậy liệu có bền lâu không?
Không phải là gia thế, không phải là ngoại hình mà là trí thông minh, là thành tích học tập.
Thành tích trước kia của Cố Niệm Chi vừa được công khai thì bao nhiêu tiếng chất vấn đều biến mất hết.
Hà Chi Sơ nghe câu này của Cố Niệm Chi lại càng cảm thấy chua xót. Bỏ đi, tính toán với cô ấy làm gì chứ? Đến cuối cùng vẫn là bản thân càng khó chịu hơn mà thôi.
Ừ, tôi biết rồi, em cứ về trước đi, chuẩn bị cho buổi sát hạch trợ giảng vào ngày mai. Chuyện của em, tồi sẽ không để em phải đợi quá lâu đâu.
Cố Niệm Chi cúi đầu, bị câu nói của Hà Chi Sơ đả kích không nhẹ.
Sáu năm nay, đúng là cô chưa từng nghĩ tới ba mẹ mình, cũng không biết vì sao, rõ ràng cô không phải là một con người vô lương tâm…
…
Buổi sát hạch tuyển trợ giảng vào ngày hôm sau, Cố Niệm Chi phát huy như bình thường. Sự quen thuộc đối với Hà Chi Sơ, sự hiểu biết của cô đối với công việc trợ giảng, cùng với thành tích chuyên ngành vượt trội đều là những mục ghi điểm của cô. Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự tính, với thành tích tổng điểm xếp thứ nhất, Cố Niệm Chi trở thành trợ giảng tạm thời của Hà Chi Sơ.
Không ngờ anh ta lại không phải là người trong cuộc ư?
Vậy anh ta đến tìm cô cũng là do được người khác ủy thác sao?
Khi ở trường, những bạn học đối xử tốt với cô một chút cô đều sẽ ghi nhớ trong lòng, vậy nên cô không thể nào lạnh nhạt với người thân của mình đến mức độ như vậy được.
Cô cũng rất bức bối, lẩm bẩm nói:
Giáo sư Hà, chuyện này đúng là em có chỗ không đúng, nếu như có thể thì em cũng muốn bù đắp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.