Chương 645: Đích thân ra trận
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 842 chữ
- 2022-02-08 08:48:37
Rất nhiều sinh viên đã rời giường, tụm năm tụm ba đi tới căng tin ăn sáng.
Tuy Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ nhưng đồng hồ sinh học 8bình thường đã làm cho cô dần dần tỉnh táo lại, chẳng qua là cô không muốn nhúc nhích nên nhắm mắt nằm trên giường, hưởng thụ dư vị và3 niềm vui khi ngủ nướng mà thôi.
Tế tư, thần điện, chinh chiến, cung tiễn, là quá khứ của ai. Tình yêu như lạc trong dòng ngư9ời bất tận, em là hình ảnh chỉ thuộc về tôi…
Được rồi, anh phải giữ gìn sức khỏe đấy, em chờ anh về.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, dừng lại một lát rồi nói tiếp:
Hoắc thiếu, em có thể đi tiễn anh không?
Không cần đâu.
Hoắc Thiệu Hằng vuốt tóc cô,
Em chú ý tự giữ gìn sức khỏe là đủ rồi.
Em sẽ ngoan mà.
Cố Niệm Chi vội vàng cam đoan,
Anh phải chú ý an toàn nhé!
Thời gian của anh được tính bằng giây.
Tuy Cố Niệm Chi lưu luyến không rời nhưng vẫn phải dùng nghị lực thật lớn để buộc bản thân rời đi.
Xuống xe, Cố Niệm Chi đứng trên bậc thang trước ký túc xá, nhìn xe Hoắc Thiệu Hằng đi xa dần. Cô có cảm giác dường như trái tim mình cũng đi theo Hoắc Thiệu Hằng luôn rồi.
Trái tim Cố Niệm Chi lập tức dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhưng cảm giác ngọt ngào này lại nhanh chóng bị cảm giác không đành lòng xa nhau chiếm cứ.
Cô ngả vào lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói:
Hoắc thiếu, anh phải đi bao lâu?
Hoắc Thiệu Hằng ngồi im không nhúc nhích, mặc cho cô dựa vào mình, nói:
Rất khó nói, khi nào xong chuyện anh sẽ về.
Đây mới là điều cô lo lắng nhất.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn đôi môi củ ấu đỏ thắm của cô, rất muốn hôn một cái, nhưng Phạm Kiến đang ngồi ở phía trước, anh không tiện làm những hành động quá giới hạn với Cố Niệm Chi.
Ừ, chờ tin tức của anh nhé.
Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng chỉ nắm tay Cố Niệm Chi thật chặt,
Em về phòng đi, anh phải đi rồi.
Hoắc thiếu, anh chờ em một lát, em xuống ngay đây!
Cố Niệm Chi vội vàng chải tóc thay quần áo rồi chạy ngay xuống lầu.
Xe riêng của Hoắc Thiệu Hằng đỗ ở bãi đỗ xe tạm thời trước ký túc xá, bây giờ là ban ngày nên chỉ có thể đỗ mười lăm phút.
Hoắc thiếu, sao anh lại tới đây? Có chuyện gì không ạ?
Cố Niệm Chi vừa lên xe đã gấp gáp hỏi han.
Cô biết bình thường Hoắc Thiệu Hằng sẽ không tìm cô vào giờ này.
Không có việc gì.
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu nhìn cô, vén từng lọn tóc dài rủ xuống trước ngực cô ra sau tai cô,
Anh phải ra nước ngoài làm nhiêm vụ ngay bây giờ.
Nên anh cố tình tới gặp cô trước khi đi sao?
Nhạc chuông dành riêng cho Hoắc Thiệu Hằng lại vang lên, tựa như một liều thuốc 6trợ tim, kích thích Cố Niệm Chi mở hai mắt ra, cầm điện thoại trên đầu giường lên
a lô
một tiếng.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong5 xe. Nghe thấy tiếng nói vẫn còn đượm vẻ biếng nhác vào buổi sớm của Cố Niệm Chi, khóe môi anh hơi cong lên, giọng trầm thấp:
Niệm Chi, xuống đây đi, anh đang ở dưới lầu của em.
Dạ?!
Cố Niệm Chi vừa mừng vừa ngạc nhiên. Cô khoác áo ngủ vào, bước xuống giường đi tới trước cửa sổ liếc mắt nhìn xuống phía dưới, quả nhiên trông thấy chiếc xe quen thuộc của Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc ấy, anh mới có thể mang theo đáp án liên quan tới thân thế của Cố Niệm Chi quay về.
Đợi lúc anh về, chướng ngại vật cuối cùng giữa anh và cô cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Cố Niệm Chi hiểu công việc của Hoắc Thiệu Hằng cần phải giữ bí mật tuyệt đối, trên thực tế cô không nên hỏi những câu như vậy.
Nhưng mà chuyện ập đến thế này, ai còn chú ý nhiều như vậy chứ?
Cô lo cho anh, nhớ anh, hỏi một chút cũng được mà nhỉ?
Dù sao Hoắc Thiệu Hằng cũng không trả lời trực tiếp.
Cô rầu rĩ quay về ký túc xá, nằm lăn xuống giường, ôm chiếc gối ôm nhỏ hình gấu trúc của mình vào lòng, vẻ mặt buồn rũ ra, mãi vẫn không muốn rời giường.
Tới tận khi Mã Kỳ Kỳ gõ cửa phòng của cô, lớn tiếng nhắc nhở cô:
Niệm Chi! Ra ăn sáng đi! Buổi sáng cậu có tiết không?
Cố Niệm Chi nhớ ra mình còn phải tới văn phòng của Hà Chi Sơ nên mới mím môi rời giường, sau khi rửa mặt xong liền đeo balo đi tới chỗ Hà Chi Sơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.