Chương 678: Mở ra cánh cửa lớn của một thế giới mới
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1273 chữ
- 2022-02-08 08:50:16
Hà Chi Sơ liếc cô một cái, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh có vẻ phong lưu ẩn ý khó mà nói thành lời,
Ừ, coi như cũng thông minh đấy, cu8ối cùng em cũng nói ra được vấn đề này rồi.
Thế nhưng mà…
Cố Niệm Chi lại nghi hoặc tiếp,
Nếu Cố Niệm Chi của nhà họ Cố khôn3g có quan hệ huyết thống với Cố Yên Nhiên, thì sao họ lại là chị em ạ?
Chuyện đó thì có liên quan gì đâu? Ai nói không có mối 9quan hệ huyết thống thì không thể là chị em nào?
Hà Chi Sơ phì cười, ngón tay lại gõ nhẹ vào vô lăng,
Điều này chắc không cần tôi phải6 dạy em đâu nhỉ? Hai chị em trong một gia đình không có mối quan hệ huyết thống nhưng lại vẫn là thành viên trong gia đình trên mặt pháp5 lý, những tình huống như thế này em cũng gặp không ít đúng không? Niệm Chi à, sau này em đừng có nói với người khác rằng em là học trò của tôi nhé, mất mặt chết đi được.
Nếu cô thật sự là Cố Niệm Chi kia, như vậy vì sao cô lại từ một đất nước nhỏ ở Trung Mỹ như Barbados chạy đến tận Đế quốc Hoa Hạ chứ?
Cô đã một mình tới đây, hay là đi cùng người khác tới?
Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô, giống như từng điểm tiếp nối trong một mảng sương mù mịt, chỉ chờ sương mù tan đi, từng điểm tiếp nối đó sẽ liên kết lại với nhau vậy.
Cố Niệm Chi mở cửa phòng ký túc xá rầm một tiếng, thấy Mã Kỳ Kỳ không có ở trong phòng, hẳn là đi tự ôn rồi.
Cô khẽ thở phào một hơi. Vào thời điểm như thế này, cô thật sự không muốn nói chuyện với bất kì ai, trừ Hoắc Thiệu Hằng.
Vào trong phòng ngủ của mình, khóa trái cửa lại, Cố Niệm Chi lấy điện thoại di động ra, gọi đến số điện thoại cá nhân chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng.
Xem ra, phương hướng lần trước mà nhóm Hoắc Thiệu Hằng lần tìm theo không đúng lắm rồi.
Vì họ xét nghiệm thấy Cố Yên Nhiên và Cố Niệm Chi không có quan hệ huyết thống nên không cho rằng cô là người nhà họ Cố, cũng không tiếp tục điều tra theo manh mối phía Cố Yên Nhiên nữa.
Nhưng Hà Chi Sơ lại tìm một con đường khác, anh ta ra tay từ chỗ hồ sơ bệnh án lưu trữ của bác sĩ gia đình và bác sĩ nha khoa nhà họ Cố của Cố Niệm Chi thời nhỏ, xét nghiệm ra được rằng Cố Niệm Chi của nhà họ Cố ở Barbados và Cố Niệm Chi ở Đế quốc Hoa Hạ là cùng một người.
Hà Chi Sơ thở dài một hơi,
Niệm Chi à, điều này thì em cần phải tự mình khám phá rồi. Tôi không làm mấy việc tẻ nhạt như thế, mà dù sao có nói em cũng chẳng tin.
Cố Niệm Chi biết vừa rồi mình buột miệng nói ra câu
không tin
ấy đã làm tổn thương Hà Chi Sơ rồi. Cô rụt tay về, hơi bối rối vặn vẹo ngón tay, rụt rè nhìn Hà Chi Sơ:
Giáo sư Hà… em xin lỗi ạ…
Một Cố Niệm Chi thận trọng quan sát sắc mặt của người khác như thế này khiến trong lòng Hà Chi Sơ quặn đau khôn nguôi, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Mãi rất lâu sau, anh ta mới hơi khàn giọng nói:
Không cần phải nói xin lỗi với tôi. Em cứ suy nghĩ cho kĩ càng vào, rốt cuộc nên làm như thế nào, nên tin hay không tin những chứng cứ này.
Cố Niệm Chi cụp mắt xuống, ngón tay lại một lần nữa mân mê chiếc đồng hồ đeo tay mà Hoắc Thiệu Hằng tặng mình, nhất thời không thể kết luận được.
Cô vẫn phải nói chuyện rõ ràng với Hoắc Thiệu Hằng về việc này đã.
Cô có rất nhiều điều cần nói với anh.
Nhìn theo bóng lưng cuống cuồng chạy vào trong ký túc xá của Cố Niệm Chi, Hà Chi Sơ thở dài một hơi. Anh ta khom người ôm lấy vô lăng, ánh mắt đau đáu nhìn theo hướng Cố Niệm Chi chạy, cứ nhìn chằm chằm mãi một lúc lâu mới khởi động xe quay về.
…
Mặt Cố Niệm Chi hơi đỏ lên. Trên mối quan hệ với Cố Yên Nhiên, đúng là cô luôn luôn bị đi vào ngõ cụt.
Lời nói của Hà Chi Sơ như mở ra một cánh cửa lớn của thế giới mới, khiến cho tầm mắt của cô rộng mở hẳn.
Biết rõ Cố Yên Nhiên không có quan hệ huyết thống với mình, trong lòng Cố Niệm Chi như buông được một tảng đá lớn vậy.
Hà Chi Sơ không nói gì nữa, cả quãng đường chỉ im lặng lái xe về đến Đại học B, đưa Cố Niệm Chi về tận dưới tòa ký túc xá của cô.
Niệm Chi, ngày mai tôi cho em nghỉ một ngày, em xem cho kĩ càng số tài liệu này đi, từ từ mà tiêu hóa nhé.
Giọng Hà Chi Sơ dịu hẳn đi,
Có điều, thời gian thương cảm không thể vượt quá một ngày. Chuyện gì qua cũng đã qua rồi, cứ cố chấp truy cứu những chuyện trước kia cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều quan trọng nhất là sau này em muốn lựa chọn như thế nào.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, ôm lấy đồ mà Hà Chi Sơ đưa cho mình, vội vội vàng vàng quay về ký túc xá, không kịp đợi thêm nữa chỉ muốn lập tức liên lạc ngay với Hoắc Thiệu Hằng.
Còn về
mối quan hệ chị em
hoàn toàn không cùng huyết thống mà được luật pháp công nhận thì cũng không có gì khác ngoài một số trường hợp: Hoặc là quan hệ chị em do hai bên tái hôn đưa con tới, hoặc là quan hệ chị em do nhận nuôi mà thành.
Bất kể là trường hợp nào thì cũng đều không phải chị em cùng chung huyết thống, không có sợi dây kết nối ràng buộc trời sinh thì cô cũng không cần phải để ý Cố Yên Nhiên có thể đối xử với cô như thế nào.
Cố Niệm Chi chống cằm trầm tư, khuỷu tay gác lên trên cửa xe, như có điều trăn trở, nói:
Giáo sư Hà chắc chắn em chính là Cố Niệm Chi của nhà họ Cố sao? Nhưng vì sao… vì sao từ trước tới giờ họ chưa từng đi tìm em?
Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng chuông nhưng lại không có ai nghe máy.
Chuyện gì thế nhỉ?
Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, ở Barbados hiện giờ hẳn là hơn bảy giờ sáng, theo thói quen nghỉ ngơi tập luyện của Hoắc Thiệu Hằng thì giờ anh đã phải dậy rồi chứ nhỉ.
Cố Niệm Chi không còn cách nào khác, chỉ đành phải gọi sang cho Triệu Lương Trạch.
Triệu Lương Trạch nhấc máy rất nhanh, giọng điệu khá thoải mái nhẹ nhàng, hỏi:
Niệm Chi đấy à? Em tìm anh Tiểu Trạch có chuyện gì thế?
Cố Niệm Chi không còn bận tâm được đến chuyện cười đùa với anh ta nữa, lập tức hỏi:
Anh Tiểu Trạch, Hoắc thiếu đâu ạ? Em có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.