• 8,968

Chương 694: Nào ai dám sánh cùng? (1)


Thời điểm đó là không sớm không muộn, anh có thẻ pass đặc biệt của Cố Yên Nhiên, tới bệnh viện thăm hỏi Cố Tường Văn, nhưng chỉ vẻn v8ẹn là thăm hỏi mà thôi, pass đặc biệt đó không thể nào đưa Cố Tường Văn xuất viện được.

Hoắc Thiệu Hằng cũng muốn nhân cơ hộ3i này để cho Cố Niệm Chi gặp Cố Tường Văn trước một chút. Đó là ba của cô, người ba mà suốt sáu bảy năm nay cô chưa từng được gặp. <9br>

… Hoắc thiếu, anh đang nghĩ gì mà tập trung thế?
Cố Niệm Chi nhắm mắt ôm eo Hoắc Thiệu Hằng trong chốc lát, lầu bầu bằng ch6ất giọng nhừa nhựa ngái ngủ,
Thế mà không hôn em lấy một cái, chẳng có kiến thức yêu đương gì cả…

Cô vừa hát ngâm nga vừa đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa mới đi vào, thấy những đồ rửa mặt đều là nhãn hiệu quen thuộc của mình, thậm chí ngay cả khăn mặt cũng như thế, trong lòng Cố Niệm Chi càng cảm động hơn.

Không muốn… Không muốn… Xin Hoắc thiếu hãy thương xót, tha cho cô gái bé nhỏ này đi…
Cố Niệm Chi cười hì hì. Cuối cùng cô cũng mở to đôi mắt sáng chói lọi như hai vì sao của mình ra, nở nụ cười thật tươi với Hoắc Thiệu Hằng, sau đó ôm lấy cổ của anh, hôn lên má phải và trái của anh mỗi bên một cái.

Ừ, nể tình em vi phạm lần đầu, hôm nay tha cho em đấy. Sau này mà tái phạm, phạt cả hai tội một lúc.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ nói bên tai Cố Niệm Chi, một chút hơi thở ấm áp như thiêu đốt tai của cô. Luồng nhiệt độ đó lập tức khuếch tán toàn thân Cố Niệm Chi, cảm giác kích thích đó khiến đầu ngón chân của cô cũng rụt cả lại.
Cố Niệm Chi gật đầu, vừa mới tới chỗ vali hành lý thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, quay đầu lại đã thấy Hoắc Thiệu Hằng đi ra rồi.
Đúng là cô đã ở trong phòng tắm quá lâu thật.

Cô hai Cố đấy à, cuối cùng cô cũng ra rồi.
Âm Thế Hùng giương mắt nhìn cô, chớp mắt mấy cái mới thích ứng được với một Cố Niệm Chi trưởng thành và xinh đẹp như thế này. Anh ta không đứng dậy mà chỉ nói:
Anh Đại Hùng của em già cỗi, xương khớp yếu lắm rồi, ngồi xổm như cây nấm lâu quá, giờ không đứng dậy nổi nữa.

Cố Niệm Chi bật cười chìa tay ra với Âm Thế Hùng,
Anh Đại Hùng, em kéo anh đứng dậy nhé.


Thế thì Hoắc thiếu ra ngoài trước đi, em thu xếp một chút rồi ra ngay.
Cố Niệm Chi vội vàng tìm quần áo để mặc.
Quả thật Hoắc Thiệu Hằng cũng đang có việc. Anh lại đưa tay lên nhìn đồng hồ một chút,
Quần áo của em trong vali trên giường kia kìa, hôm qua vừa mới đưa tới. Em nhớ chọn bộ nào trông trưởng thành một chút, trang điểm cũng thế nhé.

Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa, khoanh tay nhìn cô từ trên xuống dưới.

Chỉ tắm thôi mà? Sao lại lâu như thế?

Những thứ này, không cần phải hỏi cũng biết, chắc chắn là Hoắc Thiệu Hằng bảo người chuẩn bị cho cô.
Do đó, cô tắm ở trong phòng tắm lâu hơn một chút, thỏa thích hưởng thụ sự quan tâm bố trí mà Hoắc Thiệu Hằng dành cho cô. Không tắm kĩ một chút thì thật có lỗi với đống dầu gội và sữa tắm đã vượt biên giới sang đây với cô này.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, đi tới gõ cửa phòng tắm,
Niệm Chi?

Một lát sau, Cố Niệm Chi tắt nước, dùng khăn tắm lau người, khoác áo choàng tắm, quấn khăn lên đầu, đi ra khỏi phòng tắm.
Đến khi cô thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng đã trông thấy Âm Thế Hùng ngồi xổm như cây nấm trước cửa phòng cô.
Cố Niệm Chi ngây người.
Cố Niệm Chi hơi tiếc rẻ lắc đầu, nhưng khi trông thấy quần áo mới đầy vali, cô lại vui vẻ trở lại. Cô dốc ngược vali lên giường, thử từng bộ một, còn phá cách so với thông thường, thử ghép các bộ lẫn lộn với nhau.
Một lần thử quần áo này hết trọn luôn nửa tiếng đồng hồ.
Bởi vì việc lần này cần Cố Niệm Chi ra mặt nên trên kế hoạch hành động, Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa cả cô vào.
Chuyện này cũng đã được Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng đặc cách, nếu không anh cũng không thể tiết lộ kế hoạch cho Cố Niệm Chi biết được.

Em phải tắm thật kĩ chứ. Ngồi máy bay lâu như vậy, toàn thân em đều mốc meo cả rồi.
Cố Niệm Chi khẽ chun cái mũi nhỏ,
May mà Hoắc thiếu đã sắp xếp chu đáo cho em đấy. Trong đó toàn là thứ em quen dùng, nếu không thì em thật sự không thoải mái chút nào.


Ừ.
Hoắc Thiệu Hằng thờ ơ khoát tay,
Tắm xong thì ra đi, anh còn có chuyện muốn nói với em đây.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ trên tay một chút, Cố Niệm Chi đã tắm trong đó tới hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Lâu như vậy sao? Chẳng lẽ cô ấy ngủ quên trong phòng tắm luôn à?
Hoắc Thiệu Hằng bật cười5, nghe lời Cố Niệm Chi, cúi xuống hôn lên má cô,
Đã tỉnh rồi thì dậy đi, đừng có nằm ì đây nữa.

Sau đó anh giơ tay lên, vỗ nhẹ vào mông Cố Niệm Chi trong chăn.
Trong cổ họng Cố Niệm Chi phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ như tiếng mèo kêu, còn chưa kịp nói gì, cô đã bị Hoắc Thiệu Hằng dùng một nụ hôn chặn môi lại.
Một nụ hôn sáng sớm dài dằng dặc cuối cùng mới khiến Cố Niệm Chi thỏa mãn rời giường.

Bạo lực gia đình… bạo lực gia đình…
Cố Niệm Chi khẽ kêu, không thuận theo mà khom người lại, chiếc chăn tơ tằm mỏng bị rung động thành từng gợn sóng, khiến cho người ta không nhịn được mà mơ màng, hận không thể kéo chiếc chăn ra, xem xem bên trong như thế nào…

Đây mà gọi là bạo lực gia đình à? Hả?
Hoắc Thiệu Hằng dứt khoát bế cả Cố Niệm Chi lẫn chăn lên, ôm vào trong lòng, giả vờ như muốn ném xuống đất,
Có muốn thử một chút xem bạo lực gia đình thật sự như thế nào không?

Âm Thế Hùng nắm lấy tay cô, thuận thế đứng lên, mặt mày hớn hở nói,
Chỉ mỗi Niệm Chi là tốt bụng, biết thương anh Đại Hùng thôi.


Cố Niệm Chi đẩy anh ta một cái,
Anh đủ rồi đấy! Anh mau nói đi, sao lại ngồi trước cửa phòng em làm gì? Là Hoắc thiếu bảo anh tới à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.