Chương 704: Nào ai dám sánh cùng? (6)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1156 chữ
- 2022-02-08 08:53:37
Triệu Lương Trạch biết là Hoắc Thiệu Hằng yểm hộ mình, vội vàng thu dọn mấy dụng cụ quan trọng treo lên người rồi bơi về 8phía Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng vô cùng căng thẳng.
Tố chất thân thể của Triệu Lương Trạch hơi kém, chỉ theo sau Hoắc Thiệu Hằng va chạm một lần, nội tạng của anh ta đã chịu tổn thương cực lớn, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, nhuốm hết cả vào mặt nạ lặn.
Chuyện này là sao? Nơi này sao lại có hàng rào điện?!
Triệu Lương Trạch thở phì phò, bắt đầu dùng thủ ngữ nói với Hoắc Thiệu Hằng,
Có thử thay đổi phương hướng xem thế nào không?
Không biết Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng trên mặt biển thế nào…
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh kiểm tra khẩu súng ngắm đặc chế trong tay, gác lên trên đá ngầm, thậm chí còn tháo cả ống ngắm xuống.
Hoắc Thiệu Hằng nấp ở một khối đá ngầm cách đó không xa nhìn lại trong chốc lát, thấy Triệu Lương Trạch không tiếp tục mới yên tâm đưa mắt nhìn tới phương hướng người kia vừa bơi tới.
Nếu như anh không đoán sai, chắc chắn người này không chỉ có một mình.
Hai người bơi ngoài rìa bị kỹ thuật bắn súng xuất quỷ nhập thần của Hoắc Thiệu Hằng dọa sợ, cả hai không hẹn mà cùng bất động trong chốc lát, sau đó bơi thục mạng trở về.
Lúc này mà quay lưng về phía Hoắc Thiệu Hằng thì càng dễ xử lý hơn.
Toàn thân người bơi đầu tiên co quắp, một vòi máu chảy ra khỏi người hắn ta. Hắn ta ôm súng của mình chìm xuống phía dưới.
Blue Hole tựa như không có điểm cuối vậy. Thi thể của người kia và người vừa bị Hoắc Thiệu Hằng hạ gục lúc trước cứ chìm xuống dưới theo dòng nước, rơi thẳng xuống, mãi cho tới khi hoàn toàn không thấy gì nữa, không biết là đã chìm xuống tận nơi nào.
Bọn họ đợi mười lăm phút đồng hồ, thấy không có ai tới nữa, Hoắc Thiệu Hằng mới bơi về phía khe đá Triệu Lương Trạch đang ẩn nấp, dùng thủ ngữ nói với anh ta rằng nhanh chóng rời khỏi Blue Hole, quay về du thuyền.
Triệu Lương Trạch lập tức gật đầu, cõng trang thiết bị bơi ra cùng Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu như người đó không tới, Hoắc Thiệu Hằng sẽ3 chủ động tới kéo Triệu Lương Trạch về phía mình. Anh nấp ở đây, lúc đầu không có ai trông thấy, là nơi tốt nhất để cảnh9 giới cho Triệu Lương Trạch.
Nhưng hiện tại lại có người tới, Triệu Lương Trạch mà tới chỗ anh sẽ khiến cho anh 6bại lộ.
Lần này không phải một người, mà là ba người bơi theo hình tam giác tới. Mỗi người đều mặc đồ lặn màu đen, trong tay không cầm dao mà cầm súng như Hoắc Thiệu Hằng.
Có thể dùng súng dưới nước, những người này nhất định không tầm thường.
Triệu Lương Trạch bơi tới khe đá Hoắc Thiệu Hằng ẩn nấp lúc trước, không trông thấy anh thì lập tức lo lắng hơn, sợ anh đã gặp phải bất trắc.
Nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh, ngoại trừ người vừa bị Hoắc Thiệu Hằng dùng súng ngắm hạ gục thì không còn ai khác bị thương nữa.
Chắc chắn phía bên kia sẽ còn có người tới, lập tức có thể theo Triệu Lương Trạch bắt được cả hai người 5bọn họ.
Suy nghĩ trong đầu Hoắc Thiệu Hằng thay đổi thật nhanh, lập tức bơi ra khỏi nơi ẩn nấp, đổi một chỗ ẩn nấp khác.
Đây cũng là do đang ở trong Blue Hole ít ai lui tới, nếu như ở trên đất bằng, một tay bắn tỉa chỉ bắn một phát ở một nơi thì tuyệt đối sẽ không thể bắn tiếp.
Triệu Lương Trạch gật đầu, ngoan ngoãn rụt về, tiếp tục mân mê thiết bị của mình, muốn liên lạc với Âm Thế Hùng và Cố Niệm Chi ở trên mặt biển.
Hoắc Thiệu Hằng càng thêm bình tĩnh, anh nấp sau tảng đá ngầm, giương súng nhắm vào người đang bơi đầu tiên.
Bùm, một tiếng trầm đục vang lên vạch phá sự tĩnh lặng của đáy biển.
Bởi vì có thể ống ngắm sẽ phản quang trong nước và gây ra tác dụng ngược.
Không lâu sau, quả nhiên lại có người bơi tới.
Có lẽ Hoắc thiếu vẫn còn an toàn nhỉ?
Triệu Lương Trạch tự an ủi mình như thế và cũng đã lấy lại tinh thần, biết mình không nên lỗ mãng bơi về phía Hoắc Thiệu Hằng ẩn nấp như vậy.
Nhưng bọn họ vừa mới tới nơi giao thoa giữa nước biển bình thường và Blue Hole thì mới phát hiện ra vấn đề.
Rõ ràng khi bọn họ tiến vào, nơi này không có gì ngăn cản, chỉ có màu sắc của nước biển là khác biệt. Nhưng khi bọn họ muốn rời khỏi lại phát hiện ra giữa Blue Hole và xung quanh như có một bức tường vô hình được dựng lên vậy.
Mặc dù mắt thường không nhìn thấy được nhưng thân thể có thể cảm nhận được.
Họ bơi thẳng về phía trước, toàn thân giống như bị điện giật vậy, chấn động khiến cho lục phủ ngũ tạng như sắp lệch khỏi vị trí.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, anh giơ súng lên phía sau tảng đá ngầm.
Lại hai tiếng súng nữa vang lên, hai người tiếp theo này cũng bị Hoắc Thiệu Hằng hạ gục chìm xuống dưới Blue Hole.
Triệu Lương Trạch thở dài một hơi, ở trong khe đá vẫy tay về phía Hoắc Thiệu Hằng, dương dương đắc ý giơ ngón tay cái lên tán dương anh.
Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu với anh ta để anh ta đừng lộn xộn, sau đó anh lại đổi chỗ khác.
Cũng giống như ở trên chiến trường, chiến sĩ được yểm hộ đột nhiên chạy tới chỗ chiến sĩ yểm hộ cho anh ta sẽ chỉ khiến cho cả hai người cùng bại lộ, bị hỏa lực của địch hạ gục.
Vì thế nên Triệu Lương Trạch không tiếp tục tìm Hoắc Thiệu Hằng nữa mà tự mình ẩn nấp trong khe đá.
Hàng rào điện trên thị trường không vô hình hoàn toàn, nhất định phải có hàng rào thật, rồi dựa vào đó thêm vào các mạch điện nối với máy chủ, khi hàng rào bị va chạm sẽ sinh ra tín hiệu mạch xung, khiến cho kẻ muốn đột nhập vào bị điện giật và uy hiếp.
Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng biết hàng rào điện của quân đội đã sớm vượt qua hạn chế về hàng rào, thực hiện hoàn toàn bằng hàng rào tín hiệu mạch xung điện tử rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.