Chương 751: Quyết đấu (6)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1155 chữ
- 2022-02-08 08:58:36
Niệm Chi? Em thật sự là Niệm Chi sao?
Cố Yên Nhiên lại hỏi thêm một câu, biểu cảm trên mặt vô cùng kinh ngạc. Một lát sau, cô ta8 nhắm mắt lại, giống như dần dần hoàn hồn từ trong nỗi chấn kinh đó, vẻ mặt khó có thể tin cũng từ từ tan biến, thay vào đó là mộ3t thần sắc phức tạp khó mà miêu tả thành lời được.
Cô ta mở mắt ra nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm, giống như từ trước tới giờ9 chưa từng gặp cô, muốn khắc sâu hình dáng cô vào đáy lòng vậy.
Cô hơi nhíu mày, nhìn Cố Yên Nhiên mỉm cười,
Cô Cố muốn kiểm tra bao lâu thì cứ kiểm tra bấy lâu, dù sao ở trong mắt của cô Cố, gia nghiệp của nhà họ Cố cũng quan trọng hơn ba mình mà. Cho nên, cô có thể để chúng tôi đưa ba cô đi được, còn cửa nhà họ Cố, tôi muốn bước vào sẽ không dễ dàng gì, ý cô chính là vậy sao?
Cố Yên Nhiên hơi nghẹn lời, lập tức nở nụ cười,
Niệm Chi, em đừng vội, chị chỉ xác nhận lại một lần nữa thôi. Chị sẽ nhanh chóng tới Đế quốc Hoa Hạ tìm em. Nhà họ Cố chỉ có hai chị em chúng ta, phải chung sống hòa thuận với nhau mới đúng. Em hãy chăm sóc ba thật tốt, đợi chị giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới Đế quốc Hoa Hạ.
Tay của Cố Yên Nhiên siết chặt chiếc túi xách nhỏ mà mình luôn mang theo bên người không rời, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay.
Lúc này, cô ta nói
không
còn có tác dụng sao?
Thấy cô ta như thế, vẻ mặt căng thẳng của Cố Niệm Chi cũng dịu lại một chút. Cô khẽ gật đầu, giọng nói cũng hòa nhã theo:
Những chứng cứ này đã chứng minh tôi chính là Cố Niệm Chi của nhà họ Cố các vị. Còn về phần diện mạo, không ai có thể cam đoan ngoại hình lúc lớn của mình sẽ giống lúc nhỏ y như đúc, đúng không? Cho nên, cô Cố dùng lý do này để phủ định việc tôi chính là Cố Niệm Chi của nhà họ Cố hình như không được ổn cho lắm.
Không, không, không. Chị không có ý phủ nhận, chẳng qua là chị kinh ngạc và vui mừng quá thôi…
Cố Yên Nhiên không ngừng rơi nước mắt, buồn vui lẫn lộn nhìn Cố Niệm Chi,
Niệm Chi, mấy năm nay, em đã đi đâu? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại…
Ánh mắt Cố Yên Nhiên hơi u ám, tầm nhìn dao động qua lại giữa Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng. Cuối cùng, cô ta thở dài một hơi, nói:
Anh Hoắc, cho dù Niệm Chi thật sự là em gái của tôi đi chăng nữa, anh làm như thế này cũng có phần không được tử tế. Niệm Chi là em gái của tôi, nhưng người bị anh đưa đi cũng là ba tôi, anh có nghĩ tới nỗi lòng của một người làm con như tôi hay không?
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên, anh nhàn nhã đút một tay vào túi quần, một tay khác thì nắm chặt tay Cố Niệm Chi, hờ hững nói với Cố Yên Nhiên:
Nếu không phải cô Cố tìm mọi cách thoái thác không chịu quyết định ngày đi thì chúng tôi sẽ không đưa ra hạ sách này. Được rồi, giờ cô Cố cũng đã thừa nhận thân phận của Niệm Chi, vậy thì đã không còn hiểu lầm gì nữa, chúng tôi có thể đi được chưa?
Vâng. Ba tôi bị mấy vị đưa đi như thế, chắc chắn tôi phải đi tìm mấy vị rồi.
Cố Yên Nhiên bình tĩnh lại, rút khăn ướt ra lau nước mắt, mỉm cười trong nước mắt nói:
Xin anh Hoắc để lại thông tin liên lạc. Tôi không muốn lúc tới Đế quốc Hoa Hạ còn phải lên mạng đăng tin tìm anh đâu!
Cố Yên Nhiên là con gái của Cố Tường Văn, bọn họ vốn dĩ cũng phải giữ liên lạc với cô ta.
Thần sắc trên mặt cô ta lại dần dần kích động, dáng vẻ hệ6t như là gặp lại người thân xa quê sau bao năm xa cách mà không dám nhận nhau.
Chỉ trong vài phút, tâm trạng của Cố Yên N5hiên dường như đã trải qua cảm giác kích thích mạnh khi ngồi tàu lượn siêu tốc hết lần này tới lần khác.
Cố Yên Nhiên đè nén sự hối tiếc và bất mãn xuống đáy lòng, khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
Được thôi. Anh Hoắc đã khăng khăng như thế, mà giữa chúng ta cũng đã có thỏa thuận, vậy tạm thời anh có thể đưa ba tôi rời đi trước. Nhưng rốt cuộc Cố Niệm Chi có phải là em gái của tôi không, xin anh hãy để tôi tự mình điều tra lại. Dù sao nhà họ Cố chúng tôi, không phải là người nào muốn bước vào cũng có thể bước vào được.
Bản thân Cố Niệm Chi hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng sẽ thật sự quay lại nhà họ Cố làm con gái út. Cô khai rõ thân phận là vì muốn dốc sức dùng cách thức hợp pháp để đưa Cố Tường Văn về Đế quốc Hoa Hạ mà thôi.
Cố Yên Nhiên nhìn Hoắc Thiệu Hằng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi. Theo tin tức cô ta biết, Cố Niệm Chi lớn lên cùng với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân của Đế quốc Hoa Hạ, anh ấy đã gặp được Cố Niệm Chi ở đâu chứ?
Tới lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới bình tĩnh nói:
Chuyện năm đó để sau này hãy nói, nếu như cô Cố đã không phản đối nữa, vậy máy bay của chúng tôi phải cất cánh đây.
Địa vị của cô ta ở Barbados có cao vời vợi đến mấy đi chăng nữa, nhưng đặt vào trong mắt mấy người thuộc Đế quốc Hoa Hạ này, ngay cả Tổng thống Barbados cũng không là cái thá gì chứ nói gì đến cô ta?!
Trước đây, lẽ ra bọn họ không nên ẩn cư ở một quốc gia rách nát như thế này…
Cố Yên Nhiên nhường một bước, bất ngờ đồng ý để Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đưa Cố Tường Văn đi.
Hoắc Thiệu Hằng không ngờ chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Anh nhìn Cố Yên Nhiên bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó khom người với cô ta,
Vậy cảm ơn cô Cố đã thông cảm, chúng ta hẹn gặp lại ở Đế quốc Hoa Hạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.