Chương 802: Từ trường
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1148 chữ
- 2022-02-09 04:21:43
Nhưng sau khi bí mật bị vạch trần thì trò ảo thuật cũng chỉ là những màn che mắt thông thường mà thôi.
Ánh mắt của Hoắc T8hiệu Hằng lại tập trung vào đống ảnh một lần nữa.
Phải kết hợp phần mềm đồ họa và phân tích số liệu thì mới đáp ứng được yêu cầu của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng không phải chuyện khó đối với Triệu Lương Trạch.
Anh ta suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng viết ra một chương trình kết hợp đồ họa và phân tích số liệu.
Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ làm những gì?
Chính là bảo vệ đặc biệt cho công dân của Đế quốc Hoa Hạ ở nước ngoài.
...
Mấy ngày nay đồn cảnh sát khu Thượng Tây Manhattan New York nổi tiếng như cồn, mỗi ngày mở một cuộc họp thông báo với giới truyền thông và công chúng tình hình tiến triển của vụ án.
Nếu công dân Đế quốc Hoa Hạ ở nước ngoài gặp phải khó khăn mà Đại sứ quán không tiện ra mặt, thì lúc đó chính là lúc Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ hành động.
Hai người tạm thời án binh bất động, xem đối phương hành động như thế nào.
Chỗ này đương nhiên phải là một chỗ ẩn mật trong thành phố, nên được đặt ở nơi phồn hoa nhất nước Mỹ là thành phố New York.
New York là một thành phố đề cao sự tự do, đặt trụ sở ở đây cũng rất dễ che giấu.
Triệu Lương Trạch nheo mắt nhìn kĩ, thậm chí phóng to hình ảnh sàn nhà lên, điều chỉnh hệ số phân giải lên cao.
Hình như là một hình vẽ?
Triệu Lương Trạch không dám chắc chắn,
Nhìn lạ nhỉ, giống mấy dây leo ấy, uốn uốn éo éo.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay đứng sau lưng Triệu Lương Trạch, khóe miệng cong lên,
Khá thú vị, muốn đấu trí giải mật mã với chúng ta sao?
Triệu Lương Trạch cạn lời, lắc đầu nói:
Ai mà rảnh rỗi thế? Bắt cóc thì bắt cóc, còn để lại nhiều đầu mối như vậy, muốn lên trời hay gì? Sợ người khác không biết à?
Hoắc Thiệu Hằng
hửm
một tiếng.
Trên sàn nhà có cái gì đấy?
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Người nhà họ Đàm gần như đã tuyệt vọng, Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình tĩnh, nhân cơ hội này chỉnh đốn lại sắp xếp của Cục tác chiến đặc biệt ở Bắc Mỹ, luân chuyển vị trí công tác, hơn nữa còn gây dựng lại trụ sở chi nhánh của Cục tác chiến đặc biệt tại Bắc Mỹ.
Tải từng bức ảnh chụp ký túc của Đàm Quý Nhân lên, lượng hóa số liệu thành hình 3D, ký túc xá của Đàm Quý Nhân liền được tạo thành hình ngay trên màn hình máy tính của anh ta.
Hoắc Thiệu Hằng đứng sau lưng anh ta, nhìn anh ta thử số liệu, dần dần ghép thời gian và góc chiếu của mặt trời lại.
Đây là một hình vẽ chỉ xuất hiện ở một thời gian, một vị trí nhất định.
Nó có ý nghĩa gì?
Từ bức ảnh có thể thấy cửa sổ ký túc xá của Đàm Quý Nhân quay về hướng Nam, mặt trời chỉ rọi vào trong buổi sáng, sau đó mặt trời dần dần ngả về Tây, không chiếu tới nữa.
Tiểu Trạch, cậu có thể dùng phần mềm phân tích xem lúc tám giờ sáng, mặt trời sẽ chiếu theo góc nào vào chỗ nào trong phòng Đàm Quý Nhân không?
Hoắc Thiệu Hằng nhặt hai tấm hình lên, đưa cho Triệu Lương Trạch.
Anh cảm thấy vụ án của Đàm Quý Nhân có rất nhiều ẩn tình bị che khuất 3phía sau, có người muốn giấu giếm ý đồ thực sự.
Anh phải tìm được động cơ thì mới có thể tìm được Đàm Quý Nhân.
Chắc là tự tin người khác sẽ không tìm được.
Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói, vẻ mặt hơi lạnh,
Nhưng đã để lại đầu mối tức là có yêu cầu, để xem ai kiên nhẫn hơn thôi.
Vậy phải làm thế nào?
Đôi mày kiếm tuyệt đẹp của Triệu Lương Trạch nhíu chặt lại,
Đã qua tám ngày rồi, liệu có khi nào cô Đàm lành ít dữ nhiều không?
Mặc dù bọn họ không tìm được đầu mối mới, nhưng ngày nào cũng chém gió một bài về đồn của mình, hô hào với bọn bắt cóc một lượt, đồng thời yêu cầu dân chúng có đầu mối phải kịp thời gọi điện thoại cho bọn họ, công bố số điện thoại đường dây nóng và cả thông tin người nhà họ Đàm treo thưởng một trăm nghìn đô la.
Mấy ngày nay Hoắc Thiệu Hằng không rảnh chút nào, ngày nào cũng đi loanh quanh khu vực gần Học viện âm nhạc Julliard, xem có người nào khả nghi lảng vảng quanh trường học không.
Trên màn hình rõ nét của máy tính hiện ra một căn phòng ký túc xá nữ sinh, rèm cửa sổ từ từ mở ra, ánh mặt trời lúc tám giờ chiếu vào.
Phần mềm mô phỏng ánh nắng chiếu vào phòng, cuối cùng dừng lại ở một điểm trên sàn nhà.
9Triệu Lương Trạch nghe Hoắc Thiệu Hằng phân tích, lắc đầu nói:
Hoắc thiếu, anh thật sự cho là Đàm Quý Nhân vẫn còn sống sao?
<6br>
Tôi không biết cô ta còn sống hay chết, tôi cũng không cần biết. Tôi chỉ cần tìm ra cô ta là được, bất kể sống hay chết.5
Hoắc Thiệu Hằng tỉnh táo phân tích, chỉ vào một tấm hình,
Cậu nhìn cái đồng hồ này đi, nó dừng ở chỗ tám giờ, lại nhìn góc mặt trời chiếu vào phòng, có phải rất đặc biệt hay không?
Triệu Lương Trạch ngó đầu nhìn, một lúc lâu sau mới gật đầu, vừa ngẫm nghĩ vừa nói:
Hình như có gì đó bất thường.
Người nhà của cô ta chắc đã đoán trước được rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thở dài, nghĩ đến việc đều là công dân Đế quốc Hoa Hạ nhưng lại gặp phải việc tai bay vạ gió này ở nước ngoài thì trong lòng anh cũng khó chịu,
Nên đón cô ta về nước từ trước, hoặc thông báo cho cảnh sát và Lãnh sự quán bên này đặc biệt bảo vệ cô ta mới đúng.
Triệu Lương Trạch gật đầu đồng ý,
Chúng ta làm hết sức là được.
Nói chính xác hơn thì đó là một hình bầu dục được viền quanh bởi dây leo.
Khi bị mặt trời chiếu xuống sẽ lấp lóe ánh sáng xanh, rồi sau đó nhanh chóng biến mất vì mặt trời thay đổi vị trí, không còn như lúc tám giờ nữa.
...
Hiện giờ là giữa tháng sáu, tiết trời ngày càng nóng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.