Chương 828: Sao kiêu thế?
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1069 chữ
- 2022-02-09 04:22:14
Một người khí thế hiên ngang, một người cao lớn mảnh khảnh, ngọc thụ lâm phong, cả hai đều vô cùng bắt mắt.
Quả nhiên là đàn a8nh đang theo đuổi Mã Kỳ Kỳ và Âm Thế Hùng tình cờ tới cùng một lúc.
Cố Niệm Chi rất nóng lòng, bước nhanh tới phía trước, nói3 với Âm Thế Hùng:
Anh Đại Hùng, cuối cùng anh cũng tới rồi, nếu anh còn chưa tới em sẽ chết đói mất thôi!
Mã Kỳ Kỳ mím môi, cười mà như không cười:
Em không thấy thái độ của cô ấy có vấn đề gì cả, như vậy là rất bình thường. Nhưng mà, đàn anh này, em đồng ý làm bạn gái của anh từ khi nào vậy?
Hiện tại vị đàn anh này vẫn còn đang ở giai đoạn theo đuổi, Mã Kỳ Kỳ chưa dứt khoát quyết định muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm khác.
Người bạn trai trước là kẻ bắt cá hai tay, tổn thương gây ra cho cô vẫn còn chưa hồi phục.
Không chọc gì tới anh cả, nhưng mà mỗi lần cô ấy gặp anh đều ngó lơ coi như không thấy, khiến cho anh cảm thấy không thoải mái.
Vị đàn anh này cũng là người mắt cao hơn đầu. Thành tích tốt, gia thế không tồi, đi tới đâu cũng là đối tượng được người ta nịnh nọt nghênh đón. Nhưng Cố Niệm Chi lại thờ ơ với anh ta, tuy không thể nói là hờ hững, nhưng mười lần thì có tới tám lần không chủ động chào hỏi anh ta.
Mã Kỳ Kỳ nghe cứ thấy là lạ, buồn bực nói:
Em cảm thấy đâu có vấn đề gì đâu? Chẳng lẽ anh muốn cô ấy bám theo anh không rời à?
Anh không có ý này…
Đàn anh kia vội vã giải thích,
Anh chỉ cho rằng, nếu đã là bạn cùng phòng của em, anh lại là bạn trai em, có phải thái độ của cô ấy dành cho anh cũng nên tốt hơn một chút không? Tất cả đều là người quen, cần gì phải đến mức không thèm nhìn anh một cái chứ?
Có cần khoa trươ9ng thế không?
Âm Thế Hùng mỉm cười nhìn đồng hồ đeo tay,
Mới bảy giờ thôi mà.
Bình thường em ăn tối lúc năm giờ, bây giờ 6đã muộn hơn hai tiếng rồi đấy.
Cố Niệm Chi dùng ngón tay chỉ vào đồng tay đeo tay của mình,
Đi nhanh thôi nào, chúng ta đi đâu ăn c5ơm ạ?
Âm Thế Hùng cười lắc đầu, khóe mắt liếc thấy bạn cùng phòng của Cố Niệm Chi cũng đã bước tới, bèn gật đầu, cất tiếng chào hỏi:
Chào cô Mã.
Vị đàn anh này nhíu mày, kéo tay Mã Kỳ Kỳ,
Được rồi được rồi, chúng ta đi xem phim thôi, đừng tức giận cãi cọ vì người không liên quan.
Mã Kỳ Kỳ mấp máy môi, muốn nói Cố Niệm Chi không phải là người không liên quan, nhưng lại cảm thấy cô ấy cũng không phải là người
có liên quan
. Cô ấy không hề dính dáng chút xíu nào tới tình cảm của bọn họ, sự để tâm của vị đàn anh này thật là kỳ quái…
Có điều dù sao cũng đã xuống tới đây rồi, cuối cùng cô vẫn đi theo anh ta.
Mã Kỳ Kỳ như bị sét đánh bởi tiếng gọi
cô Mã
kia. Cô vội vàng xua tay, nói:
Anh cứ gọi em là Kỳ Kỳ được rồi, không cần cô Mã dài, cô Mã ngắn như thế. Em không nhận nổi đâu.
Âm Thế Hùng thoáng bật cười, nghe lời mà sửa lại,
Ừ Kỳ Kỳ, vậy chúng tôi đi trước đây.
Nói xong, anh ta xoay người đuổi theo bước chân của Cố Niệm Chi đi xuống cầu thang.
Ai vậy? Sao kiêu thế?
Đàn anh đứng bên cạnh bị cả Cố Niệm Chi lẫn Âm Thế Hùng làm ngơ cũng thấy hơi bất mãn, vươn tay ra kéo cánh tay của Mã Kỳ Kỳ.
Suất chiếu phim buổi tối vẫn phải xem.
…
Cố Niệm Chi theo Âm Thế Hùng lên xe, đi tới một nhà hàng kiểu Tây ở ngoài cổng Nam trường học.
Chọn ăn cơm ở đây là bởi vì nơi này yên tĩnh hơn chỗ khác, lại ít người, là nơi thích hợp để nói chuyện.
Hai người không bao phòng riêng mà ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ trong đại sảnh.
Trong nhà hàng có rất ít người, mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bởi đủ loại cây cảnh và tấm bình phong nhỏ cao cỡ nửa người, sự riêng tư được bảo vệ rất tốt.
Cố Niệm Chi muốn gọi một phần cá tuyết chiên phô mai, ăn kèm với salad rau và khoai tây nghiền.
Âm Thế Hùng gọi một phần thịt bò bít tết chín năm phần, ăn kèm với xúp cua đặc và một ít burrito.
Bởi vì Âm Thế Hùng tự mình lái xe tới đây nên anh ta không uống rượu, chỉ gọi nước chanh và nước cốt dừa.
Mã Kỳ Kỳ thu ánh mắt lại, cười nói:
Là họ hàng… của bạn cùng phòng với em. Đi thôi, chúng ta đi xem phim à?
Đàn anh kia vẫn hơi bất mãn với Cố Niệm Chi, nói:
Mắt của bạn cùng phòng với em đã cao tới trời luôn rồi. Cô ấy hoàn toàn coi như không nhìn thấy anh, cũng không thèm để ý chút nào, thật chẳng lễ phép gì cả.
Nụ cười trên mặt Mã Kỳ Kỳ hơi cứng lại,
Anh nói gì vậy? Bạn cùng phòng của em chọc gì đến anh chứ?
Cố Niệm Chi cầm dao dĩa, cắt con cá tuyết không đầu thành từng miếng nhỏ, ăn hai miếng, mới hỏi Âm Thế Hùng,
Anh Đại Hùng, dạo này anh bận lắm ạ?
Bận chứ, bọn họ không có ở đây, mọi chuyện đều dồn hết lên người anh, sao có thể không bận được?
Âm Thế Hùng ăn từng miếng lớn thịt bò bít tết.
Anh ta thật sự rất đói bụng.
Hôm qua sau khi tàn họp, anh ta gần như thức trắng cả đêm để sắp xếp công việc tiếp theo.
Hôm nay, lúc ban ngày cũng bận rộn suốt cả ngày, chỉ ăn một bữa cơm, hiện tại bụng đã đói đến mức kêu rồn rột cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.