• 8,968

Chương 896: Không giống



Từ lâu rồi sao?



Vâng, nhà cô ấy chuyển ra nước ngoài từ thời ông cố nội. Tính ra, ít nhất cũng hơn một trăm năm8 rồi.


Nghe vậy Hoắc Thiệu Hằng cũng hiểu, hóa ra là đã chuyển sang nước ngoài từ trước đó rất lâu rồi.

Nhưng anh vẫn đi còn gì.
Đàm Quý Nhân mỉm cười ngọt ngào,
Sau đó anh còn cứu được một đứa bé gái ở đại lộ số 5 nữa, tôi biết là tôi không nhìn nhầm anh mà.

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng giật hai cái, ánh mắt chuyển sang nhìn ra màn mưa lớn ngoài cửa sổ, nói:
Chỉ là… trùng hợp thôi.

Nói xong câu đó, đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng thầm nghĩ, nếu Cố Niệm Chi nghe thấy câu nói này thì chắc chắn sẽ lắc đầu không tin, biểu lộ rằng xưa nay anh không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc cả, nếu đã như vậy thì làm sao có chuyện bị kích động chứ?
Một tay của Hoắc Thiệu Hằng gõ nhẹ lên đầu gối như không có chuyện gì:
5Cô khách sáo quá, đây là công việc của tôi.


Nhưng chức vụ của anh cao như vậy mà, việc như thế này vốn không cần anh phải đích thân đến, hơn nữa còn khiến anh gặp nguy hiểm nữa, tôi thực sự rất áy náy.
Đàm Quý Nhân lo lắng nói, đứng dậy cúi gập người với Hoắc Thiệu Hằng,
May mà anh không sao, nếu anh gặp chuyện bất trắc thì cả đời tôi sẽ sống trong dằn vặt mất.

Hoắc Thiệu Hằng im lặng.
Hoắc Thiệu Hằng vốn nhận định loại người như Đàm Quý Nhân này không hiểu cái gì gọi là giữ bí mật, chắc chắn sẽ nói trắng chuyện này ra với người nhà, như vậy thì có thể tìm ra ngọn ngành rồi.
Kết quả Đàm Quý Nhân lại đắc ý lắc đầu, nói:
Đương nhiên là không! Tôi biết anh đang làm công việc quan trọng, tôi cảm thấy chắc chắn bức thư này vô cùng quan trọng nên tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết rốt cuộc là có chuyện gì. Đến cả mẹ tôi hỏi tôi cũng không nói cơ mà!

Ánh mắt của cô ta long lanh nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cả khuôn mặt đều mang vẻ
mong đợi được khen ngợi
.
Anh thất thần trong chốc lát, ánh mắt nhìn vào lò sưởi ở phía trước, chỉ nghe thấy Đàm Quý Nhân đang nói, còn cô ta đang nói gì thì anh không để ý.

Sao mà là trùng hợp được? Tôi không phải kẻ ngốc, tôi không chỉ biết nhìn bằng mắt, mà còn biết dùng con tim để nhìn.
Đàm Quý Nhân cười tươi như hoa, ngón tay thon dài vẽ hình trái tim ở trước ngực, nói:
Bạn tốt của mẹ tôi đã giới thiệu anh với bà, làm sao mà sai được cơ chứ?


Ồ? Là bạn của mẹ cô giới thiệu sao? Ngạc nhiên thật, không có nhiều người ở trong nước biết tôi đâu.
Nghe thấy rốt cuộc Đàm Quý Nhân cũng đi vòng tới chủ đề mà anh muốn nghe, Hoắc Thiệu Hằng liền lấy lại tinh thần, lập tức truy hỏi một cách kín đáo.
Anh nhất thời không biết phải nói gì nữa, suy nghĩ một lát mới nói:
Không ngờ mẹ cô lại có thể nghĩ đến tôi. Thật ra đặc công của quốc gia chúng ta đều rất ưu tú, bất kể phái ai đến đều có thể hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Đàm Quý Nhân lắc đầu,
Không giống, anh không giống bọn họ. Tối hôm đó khi tôi bảo các anh đi cứu hai đứa trẻ kia, chỉ có anh đi với tôi, còn bọn họ đều không đi.

Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời, cuối cùng không chút khách khí nói:
Tôi chỉ nghĩ cho sự an toàn của cô Đàm thôi. Nói thật là hai đứa bé kia không nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhắm mắt lại, phải kiềm chế lắm mới không để lộ nụ cười gượng gạo và vẻ mặt giễu cợt.
Mặc dù nói chuyện với người mà cả IQ và EQ đều không
online
khá là khó chịu, nhưng dù sao cũng tốt hơn đối mặt với kẻ địch tàn bạo một chút.
Hơn nữa anh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đã quen đối mặt với đủ loại người, cũng kiên nhẫn hơn những người khác.

Cô Đàm nói quá lời rồi.
Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ xê dịch người một chút trên ghế sofa,
Thật ra tôi cũng tiện thể thôi, đúng lúc có nhiệm vụ ở đây nên tôi mới đến.


Vậy sao?
Đàm Quý Nhân trợn to mắt, chậm rãi ngồi xuống đối diện anh,
Nhưng mẹ tôi nói là họ cố ý nhờ anh đích thân đến mà.

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.

Vậy sao? Hình như là thế thật!
Đàm Quý Nhân cười khanh khách,
Lần này anh không để lại cách thức liên hệ, tôi lo bức thư của vị kia là việc cấp bách nên đã cố ý gọi điện về trong nước, bảo ba mẹ tìm giúp cách thức liên hệ với anh, kết quả họ cũng không tìm thấy. Mẹ tôi còn đi tìm bạn tốt của bà, hóa ra ông ấy cũng không biết cách thức liên hệ với anh, sau đó còn hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì.


Vậy cô có nói không?
Hoắc Thiệu Hằng thấy hơi căng thẳng, nhịp tim đập nhanh hơn một chút, vì nếu Đàm Quý Nhân đã nói thì có lẽ anh có thể tìm ra ngay rốt cuộc ai là kẻ nội gián, ai là kẻ đang bán đứng anh.
Anh đã lượn một vòng lớn, thậm chí không ngại để lộ thân phận trước mặt một cô gái não thiếu nếp nhăn như Đàm Quý Nhân, chính là để ép người đứng sau tấm màn ra mặt.
T3hời điểm ấy, trong nước đang vô cùng hỗn loạn.
Nói xong chủ đề này, phòng khách lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.9
Bấy giờ Đàm Quý Nhân mới lấy dũng khí nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Lần này thật sự rất cảm ơn anh. Nếu không có anh6, chắc chắn tôi không còn sống nữa rồi.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu,
Cảm ơn cô Đàm.


Hai người nói chuyện được một lúc thì một trận gió lớn kéo tới, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngấm.

Đàm Quý Nhân khẽ kêu lên một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.