• 8,968

Chương 956: Đi theo tôi


Reinz thở dài nói,
Cô bị bệnh rồi, đừng nói nữa, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.


Cố Niệm Chi cựa quậy trên giường, muốn ngồi dậy vào phò8ng vệ sinh một chút. Ngủ cả ngày trên giường rồi, kể cả có không ăn gì nhưng cả ngày uống nước bồ công anh, muốn không đi vệ sinh cũng khó…
Có nghĩa là thể chất kỳ lạ của cô không có tác dụng với bệnh tiêu chảy à?!


Sao thế?
Reinz thấy Cố Niệm Chi không có ý muốn ngủ nữa bèn9 hỏi:
Không thoải mái chỗ nào?

Cố Niệm Chi gật đầu.
Cô đã đỡ hơn nhiều, vì tiêu chảy nên cô rất mệt mỏi, đi cũng không vững nữa.
Cô nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Reinz ra ngoài bàn bạc cùng với Hannah về bữa tối. Sau đó nấu cho cô một nồi cháo ý dĩ, yến mạch, hải sản. Bọn họ không có gạo, không thể nấu cháo từ gạo, nhưng lại có rất nhiều yến mạch và ý dĩ.
Cô xốc tấm chăn mỏng lên, bước xuống khỏi giường.
Trước giường có để một đôi dép lông xù, mũi dép lại có hình một con gấu đen.
Nhìn đôi dép này, Cố Niệm Chi không nhịn được cười, chợt nhớ tới con gấu đen thông minh như sắp thành tinh mình gặp bên kia núi. Không biết nó có còn nhớ cô không…

Cố Niệm Chi đỏ mặt giải quyết nhu cầu xong, vịn vào bồn rửa mặt đứng lên rửa tay.
Reinz ở ngoài nghe thấy tiếng động, gõ cửa một cái nói,
Xong chưa? Tôi vào nhé.

Cố Niệm Chi vịn vách tường toilet từ từ đi tới cửa, mở cửa ra, vừa vặn đối đầu với Reinz.

… Cảm ơn anh.
Cố Niệm Chi nhỏ giọng nói.
Reinz không nói gì thêm, dứt khoát duỗi cánh tay cường tráng ra, bế cô ra đặt lên giường, lại kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho cô,
Cô ngủ tiếp đi. Buổi tối có thể ăn thêm chút gì đó, nếu không thì người cô quá suy yếu.

Reinz ăn bữa tối, thu dọn phòng bếp, sau đó về phòng mình tắm rửa.
Cố Niệm Chi nhân cơ hội này lấy điện thoại của mình ra xem.
Đã sạc pin xong, nhưng điều khiến cô thất vọng chính là hôm nay không có một vạch tín hiệu nào, lại quay về trạng thái vài ngày trước.
Cố Niệm Chi không có sức để tự xúc ăn nên được Hannah đút cho ăn.
Quả nhiên có thực mới vực được đạo, ăn một bát cháo xong, Cố Niệm Chi liền cảm thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều.
Cô đã ngủ nguyên cả một ngày nên giờ không buồn ngủ lắm, nhưng Hannah đã quen đi ngủ lúc 8 giờ rưỡi tối, do đó nhanh chóng chúc cô ngủ ngon rồi về phòng đi ngủ.
Mặt Cố Niệm Chi đã đỏ như bốc cháy.
Nhưng không có cách nào khác cả, hôm qua tiêu chảy khiến cho chân cô đến giờ vẫn còn mềm nhũn. Đời người có ba chuyện gấp, làm sao mà cô trì hoãn được?
Cũng may Reinz đã đưa cô tới đây, chuyện còn lại cô có thể tự giải quyết được.
Cố Niệm Chi chỉ muốn chảy nước mắt giàn giụa. Ông anh ơi, phiền anh ra ngoài trước một lát được không?
Cô nhìn Reinz, nhưng không thể nào nói câu này ra khỏi miệng được.
Reinz cũng yên lặng nhìn cô một chút. Qua một lúc sau, có vẻ như 5anh ta hiểu được ý cô, bình tĩnh đứng lên,
Tôi ra ngoài hút thuốc.
Nói xong anh ta bèn đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, hiểu biết của cô về một người đàn ông khéo hiểu lòng người như Reinz này lại tăng thêm một tầm cao mới.
Cố Niệm Chi vừa nghĩ ngợi vừa đi dép vào, chưa đi được hai bước, hai chân cô đã mềm nhũn, cả người ngã xuống đất đánh bịch một cái.
Reinz bỗng nhiên đẩy cửa ra, thấy Cố Niệm Chi ngã sấp xuống sàn nhà trước giường, vội vàng tới đỡ cô lên, không nói gì, gần như ôm cô tới phòng vệ sinh.
Anh ta nghĩ một chút rồi đẩy cửa phòng vệ sinh, đưa Cố Niệm Chi tới trước bồn cầu, để cô vịn vào bồn rửa mặt. Thấy cô đứng vững rồi anh ta mới cúi đầu rời đi.
Cô cầm điện thoại nằm trên giường, yên lặng trầm ngâm, suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Reinz tắm rửa xong, tới xem xem Cố Niệm Chi đã ngủ chưa, thấy cô đang trợn tròn mắt nằm trên giường, ánh mắt vô định, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Ánh mắt anh ta rơi vào chiếc điện thoại trong tay cô, giống như hiểu ra điều gì bèn nói với cô,
… Nơi này là trên núi, tín hiệu điện thoại thường xuyên lúc có lúc không, không cần phải lo lắng.



Hả?
Cố Niệm Chi giật mình kêu lên nho nhỏ,
Vậy hai người liên lạc với bên ngoài thế nào? Không có điện thoại bàn sao?



Ở đây quá hẻo lánh, đường dây điện thoại không kéo tới được.
Reinz kiên nhân giải thích cho cô,
Mẹ Hannah cũng không thích gọi điện thoại, nếu như có chuyện gì, bà sẽ vượt qua ngọn núi kia tìm tới hạt kiểm lâm bên đó, bọn họ có điện thoại, cũng có cả Internet.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.