• 8,968

Chương 993: Vợ chưa cưới giả


Cố Niệm Chi càng yên tâm hơn.

Những người này thuộc quân đội Đức, cũng là nhân viên chính phủ, bọn họ không thể giống như đám đâm th8uê chém mướn đuổi giết cô ở núi Alps, chỉ cần giết được cô bằng bất cứ giá nào, không quản danh dự.

Những người này sẽ không giết c3ô, thứ họ muốn không phải là mạng sống của cô.
Reinz mím môi, nhìn ra phía ngoài, dường như không nghe thấy Arth đang nói gì.
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không chọn ngồi tù, cô hừ một tiếng, nói:
Anh ngồi tù thì sao tôi phải theo anh chứ? Dĩ nhiên là tôi đi theo Reinz rồi.


Cô…!
Arth nổi giận đùng đùng, vung mạnh bàn tay giáng xuống mặt của Cố Niệm Chi.
Nhãn hiệu LV, kết cấu khỏe khoắn chắc bền, là món đồ thiết yếu khi đi du lịch.
Cố Niệm Chi nói với Reinz:
... Nhiều đồ đến thế cơ à? Phải dùng đến tận hai cái vali du lịch sao?

Reinz không nói gì, mím đôi môi mỏng, giúp cô nhét tất cả đồ đạc vào trong vali du lịch, quả thật đã đầy cả hai cái.
Cô đã ở đây bảy tám ngày, mấy đồ dùng vụn vặt khá nhiều, đương nhiên đều do Reinz mua cho cô.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa.
Reinz mở cửa, Cố Niệm Chi ngó đầu nhìn, thì ra là có người đưa hai chiếc vali du lịch to tới.
Thuộc hạ của hắn ta lần lượt đi theo, chẳng bao lâu đã tan hết.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Cố Niệm Chi và Reinz, các vệ sĩ rút ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại cho bọn họ.
Cố Niệm Chi nhắm mắt, cảm thấy chân tay mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế sofa, một lúc lâu không nói được lời nào.
Nghe những lời nói này, Reinz cảm thấy rất kỳ lạ. Anh ta bước vài bước, ánh mắt chăm chú, nói:
... Không ai bắt ép cô cả, cô ở đây vì cần đến sự bảo vệ của chúng tôi. Nếu thả cô ra thì không đến vài ngày cô sẽ bị người ta đuổi giết.

Cố Niệm Chi nhíu mày,
Reinz, không ngờ anh lại có cùng một giọng điệu với Arth đấy.

Cô cảm thấy sự tự do của bản thân bị khống chế, chỉ là nhà tù của cô từ ngồi tù thật của Cục tình báo liên bang bên phía Arth chuyển thành Reinz mà thôi.
Lúc này Reinz mới biết cô gái này vốn miệng hùm gan sứa ban nãy chỉ miễn cưỡng chống chọi mà thôi.
Nhưng thật sự những lời nói vừa rồi của cô cũng gây chấn động rất lớn cho anh ta.
Khi đối diện với cường quyền, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn khuất phục, cũng có người lựa chọn phản kháng, nhưng chỉ có cô lựa chọn tin vào pháp luật.
Không ngờ rằng cô gái này miệng lưỡi lại lanh lợi sắc bén đến thế, muốn ăn đòn đây mà!
Reinz giữ giặt cánh tay của Arth lại, cảnh cáo hắn ta:
Arth! Đủ rồi!

Arth hậm hực đẩy Reinz ra, cúi đầu, hầm hầm đi ra ngoài.
Cố Niệm Chi suy nghĩ rất nhanh chóng, phân tích chính xác tâm lý của Arth đến tám ch9ín phần.
Arth bị cô dồn cho suýt nữa thì không nói lên lời, hắn ta nhìn Reinz một cái, đưa nắm tay lên miệng hắng giọng, nói:
Được6 rồi, cô có nói năng lanh lẹ thế nào tôi cũng không để ý nữa. Nói đi, vợ chưa cưới của Reinz, cô muốn ngồi tù với tôi, hay đến nhà của Rein5z?

Nói xong, hắn ta lại bổ sung:
Nhưng cô hãy nhớ rằng, nếu cô chạy trốn thì Reinz cũng phải chịu tội liên đới.

Cố Niệm Chi giật giật khóe miệng, muốn nói tôi không cần anh bảo vệ, anh để tôi về nhà là được, nhưng lúc này mà tách khỏi Reinz thì điều đang chờ đợi cô chính là bị Arth đưa về Cục tình báo liên bang, đó mới là bắt đầu chuỗi ngày không nhìn thấy ánh sáng.
Cố Niệm Chi ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú mang nét đẹp tôn giáo của Reinz, và thần sắc dường như mọi niềm vui của thế giới đều không liên quan đến anh ta, khẽ thở dài, nói:
Reinz, cảm ơn anh.

Reinz nhẹ gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng của Cố Niệm Chi.
Reinz nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, một lúc sau, anh ta lấy điện thoại gọi điện, sau đó lấy một bình sữa trong tủ lạnh ra, đổ ra cốc rồi đặt vào lò vi sóng làm nóng, bê đến cho cô,
Cô uống ít sữa đi.

Cố Niệm Chi đón lấy, uống một hơi hết sạch, cô cầm chiếc cốc thủy tinh trống không nhưng vẫn không nói gì.
Reinz đứng cạnh cô, một tay cầm cốc cà phê, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ nhàng:
... Cereus này, cô đi với tôi, đến nhà tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cô.

Cố Niệm Chi cạn lời.
Mất mặt quá đi thôi, không ngờ lại đánh giá quá thấp chính mình.
Reinz dắt tay Cố Niệm Chi ra khỏi phòng bệnh, một vệ sĩ bước vào kéo hai chiếc vali du lịch theo sau.
Cố Niệm Chi hỏi Reinz:
Anh đã trả viện phí chưa?

Reinz nhìn cô một cái,
Chưa trả thì cô trả à?


Tôi thấy nên để Arth trả, hoặc chính phủ nước Đức các anh trả cho tôi.
Cố Niệm Chi nhún nhún vai,
Các anh giữ tôi ở đây, lẽ nào đến viện phí cũng không chịu trả sao? Hơi keo kiệt đấy.

Reinz mỉm cười,
Arth mà nghe thấy cô nói vậy thì nhất định sẽ rất vui mừng.


Cố Niệm Chi mím môi, không nói thêm nữa, đi theo anh ta đến bãi đỗ xe.

Reinz bước tới bên cạnh chiếc xe Aston Martin màu đỏ, mở cửa xe, vừa cười vừa nói với Cố Niệm Chi:
Đây là xe của tôi, không cần ngồi taxi nữa.


Lúc Reinz đưa Cố Niệm Chi đến bệnh viện khác thăm mẹ Hannah, anh ta gọi taxi. Khi ấy, Cố Niệm Chi còn hỏi anh có xe riêng không cơ chứ...

Cố Niệm Chi nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng phong độ, rồi nhìn sang Reinz, lắc đầu nói:
Thật không hề nghĩ đến anh lại là một Reinz như thế này đây.


Reinz ngây ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.