• 8,051

Chương 2216: Nghiền thành bột vụn


Còn chưa kịp dứt lời, một luồng sáng rực rỡ đột nhiên hiện ra từ trên người hắn.

Cơ Minh Dục im bặt, ngón tay thon dà8i lập tức vẽ một phù ẩn trong không trung. Chẳng mấy chốc, bóng dáng cô gái bị che bởi lớp vải hiện ra trước mắt, bên cạnh c3ô là tiếng bàn tán xôn xao, có vẻ là đang ở một nơi rất đông đúc.


Dục, ta cần huynh giúp, huynh có thể đến chỗ ta t9rong khoảng thời gian một chén trà không?

Tại sao lại có thể khiến Minh ngục thần tôn để lộ biểu cảm vừa dịu dàng vừa thiết tha đến thế?
Thần tốn rời đi vội vã như vậy là đi đâu?
Chẳng mấy chốc khoảng thời gian một chén trà đã sắp kết thúc. Lưu Oanh tiên tử lo lắng nhìn về phía Hề Nguyệt,
Hề Nguyệt tiên tử, đồng đội nam của cô vẫn chưa đến sao?

Vân Phỉ Phỉ cười khẩy:
Rõ ràng không tìm được đồng đội, việc gì phải liều chết đấu tranh chứ? Thế này mất mặt biết bao, chẳng phải trực tiếp nhận thua là được rồi à?
Lâu Thân Mình nhìn Vân Phỉ Phỉ với ánh mắt không vui, sau đó lại nhìn sang Hề Nguyệt một cách dịu dàng,
Hề Nguyệt, đừng thế nữa, ngươi bất mãn với ta thì ta có thể giải thích cho người nghe sau. Bây giờ không được ta giúp đỡ người chỉ có nước mất hết mặt mũi thôi.

Nói rồi, lão ta tiến lên trước định ôm lấy bả vai của Hồ Nguyệt, một mặt quay sang nói với Lưu Oanh tiên tử
Được rồi, bây giờ thời gian một chén trà đã hết, để ta làm đồng đội của Hồ Nguyệt...

Vừa dứt lời, Lâu Thân Minh bỗng nhiên cảm nhận được nỗi đau đớn như xé rách cả người, cơ thể hoàn toàn không chịu khống chế bị hất tung ra ngoài.
Giọng nói của cô gái êm dịu, mang theo vẻ thành khẩn khiến cho Cơ Minh Dụ6c nghe xong liền thấy mềm lòng.
Dường như chẳng cần nghĩ ngợi, hắn trả lời ngay,
Đợi ta!

Ánh sáng màu bạc 5và hình ảnh cô gái tan biến, cùng lúc đó trong nháy mắt Cơ Minh Dục cũng biến mất dạng. Để lại mấy kẻ đang quỳ dưới điện ngơ ngác nhìn nhau, trong chốc lát chẳng biết nên phản ứng như thế nào mới phải. Bóng dáng cô gái lờ mờ xuất hiện khi nãy là ai?
Ở góc quảng trường, nhìn thấy Lậu Thân Minh định động tay động chân với Hề Nguyệt nên Chưa Biết vốn định đứng dậy nhưng cậu bỗng dừng bước, đôi đồng tử co rút, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đài.

Bịch..
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâu Thân Minh văng vào giữa đám đông, ngã dúi dụi một hồi lâu vẫn chưa bò dậy được.
Còn bên dưới người lão ta là một chiếc ghế đã bị nghiền nát thành bột vụn.
Phải biết rằng chiếc ghế này được chế tạo từ gỗ Thiết tâm, phi kiếm thông thường cũng chẳng làm gì được nó mà bây giờ lại bị nghiền thành bột vụn sao?

Vị nam tu vốn đang ngồi trên chiếc ghế đó đã tránh thoát được giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, nhìn chiếc ghế bị nghiền nát sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Suýt chút nữa thôi, người bị nghiền nát bươm đã là hắn rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía võ đài. Chỉ thấy một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Hề Nguyệt.

Chiếc áo ngoài màu đen khẽ bay theo gió, làm tôn lên vóc dáng cao cao của hắn và cả những đường cơ bắp săn chắc. Đôi con ngươi đen lay láy ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo, chỉ liếc bừa một cái cũng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.

Khí thể mạnh mẽ khiến người ta sởn cả gai ốc, tựa như chỉ cần yếu đuối một chút, chùn chân một chút thôi bọn họ sẽ phải quỳ xuống thể hiện sự phục tùng với hắn ngay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Y Phẩm Phong Hoa.