• 8,051

Chương 2227: Muôn ngựa rong ruổi



Đây là... tranh Muôn ngựa rong ruổi?!!


Giữa lúc hỗn loạn, chỉ thấy vô số con ngựa giường vó, tự do rong ruổi khắp trong ảo ảnh.
<8br>Sông núi hai bên hiện lên màu mực mờ ảo.

Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến sự rung động mà màn ảo ảnh này mang lại cho mọi ngư3ời. Trong màn ảo ảnh này, mọi thứ đều làm nên để tôn lên cái đẹp mờ ảo của chốn bạt ngàn sơn dã.
Khi mọi người bình tĩnh lại, nhận thấy ảo ảnh này sẽ không làm mình bị thương, bọn họ mới lần lượt xám mặt trở về chỗ ngồi.
Những tu giả ban nãy còn cười cợt Hề Nguyệt giờ lại nhìn cô với ánh mắt không thể hình dung được bằng mấy từ khiếp đảm hay hoảng sợ. Sắc mặt Lưu Oanh tiên tử cũng hơi tái đi, nhưng khi lấy lại tinh thần, cô ấy vẫn cất cao giọng nói, hai mắt lấp lánh:
Hề Nguyệt tiên tử, đại thần Không, bức linh huyễn hai người hoàn thành thực sự quá... quá... Ta, ta cũng không biết miêu tả như thế nào nữa.


Ta chỉ có thể nói, đây là một bức linh huyền tựa như kỳ tích. Suốt bao mùa thi Huyền Anh tiên từ trước kia, ta chưa từng thấy cảnh tượng nào hoành tráng như thế này. Xin hỏi Hề Nguyệt tiên tử, bức linh huyễn này tên là gì?


Muôn ngựa rong ruổi.


Muôn ngựa rong ruổi, quả nhiên là muôn ngựa rong ruổi, muôn ngựa hí vang, chấn động lòng người!

Lưu Oanh tiên tử lặp lại mấy lượt mới ổn định được tâm trạng, cô ấy nhìn xuống khán giả dưới quảng trường:
Bây giờ vòng thi linh huyễn cuối cùng của Giải thưởng Huyền Anh tiên tử đã kết thúc, không biết các vị giám khảo có muốn đưa ra nhận xét gì không ạ?

Có những con ngựa nhàn nhã bên dòng n9ước, có con nghển cổ hỉ vang, lại có những con phấn khích phi nước đại. Những con ngựa ấy không mang màu sắc rực rỡ nhưng con nào con nấy đều 6rất chân thực. Chân thực đến nỗi khi muôn ngựa hí vang, lao đi như gió, rõ ràng biết chỉ là ảo ảnh những phân nửa người xem trên quảng trường 5đều sợ tới nỗi chạy trối chết. Thậm chí có vài võ giả nhát gan còn lôi vũ khí, bổ nhào về phía những con tuấn mã đang lao về phía mình.
Hề Nguyệt đứng trên sân khấu nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên quảng trường, miệng nhếch lên thành nụ cười xấu xa.
Bức tranh Muôn ngựa rong ruổi của Từ Bi Hồng dù chỉ nằm bất động trên mặt giấy đã đủ khiến con người ta cảm thấy rung động, sôi trào nhiệt huyết. Huống hồ bây giờ cô lại biển bức tranh tuấn mã ấy thành cảnh thật?
Vừa dứt lời, sau lưng Lưu Oanh tiên tử liên xuất hiện từng khung cảnh giả tưởng, ngồi giữa khung cảnh ấy là các giám khảo đã từng xuất hiện sau vòng thi thứ nhất.

Lưu Oanh tiên tử gọi tên một ông lão tóc hoa râm cho nhận xét.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Y Phẩm Phong Hoa.