Chương 127: Sinh Tử Cảnh quỷ dị
-
Yêu Cung
- Minh Nguyệt Dạ Sắc
- 1508 chữ
- 2020-05-09 07:04:06
Số từ: 1503
Nguồn: Vipvandan.vn
Hắn vẫn suy nghĩ tìm cách để Sở Tương Hợp xuống đài. Hiện tại Sở Tương Hợp chủ động nói ra, hắn tất nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này.
Nghe thấy Vương Văn Viễn nói vậy, Sở Tương Hợp lắc đầu cười khổ! Hắn chẳng thể ngờ được, hắn thủ hộ Đại Vận nhiều năm, lại có một kết quả như thế! Tuy nhiên những điều này đối với Sở Tương Hợp mà nói đã không còn ý nghĩa nữa. Bởi vì sau năm năm nữa, hắn sẽ rời khỏi thế giới này tiến vào trong Chân Linh Giới.
Sở Tương Hợp đi, trong bách tính của Đại Vận có người buồn bã, cũng có một vài người cảm thấy Sở Tương Hợp rời đi cũng khó hết tội. Dù sao đi nữa trong Đại Vận lời nào cũng có. Tuy nhiên tất cả những thứ này đều không liên quan đến Sở Tương Hợp.
Trong thế giới có hai màu đen trắng giao nhau. Một mặt trăng màu tím quỷ dị treo trên trời cao, giống như ác ma độc nhãn chiếu sáng thế giới này.
Trên mặt đất huyết sắc, sáu thân ảnh khó nhọc cất bước! Trên mặt bọn họ có người mê man, có người chán chường, có người mất mát, có người tuyệt vọng. Sáu người này chính là đám người Âu Dương đang tiến vào Sinh Tử Cảnh. Bọn họ đi tới nơi này đã hơn nửa tháng. Bọn họ đã đi hơn nửa tháng, nhưng đến nay bọn họ vẫn chưa gặp được bất kỳ sinh vật sống nào.
- Thật xin lỗi!
Nhìn đám đội viên mờ mịt tuyệt vọng, Âu Dương lại nói xin lỗi. Hắn không nhớ rõ mình đã nói ba chữ kia bao nhiêu lần.
- Đội trưởng! Điều này không thể trách ngươi được! Ngươi cũng không có cách nào. Nếu như chúng ta không tiến vào Sinh Tử Cảnh, có lẽ hiện tại chúng ta đã là mấy cỗ thi thể.
Giọng nói Tiêu Vân Cận trầm thấp. Khi hắn nói xong hữu ý vô ý thoáng nhìn về hắc tuyến phía trên bàn tay mình. So với ngày hôm qua, hắc tuyến này lại dài thêm một chút. Hắn biết, khi hắc tuyến này đi tới vị trí trái tim hắn cũng chính là giờ chết của hắn!
- Đúng vậy đội trưởng, bất kể nói thế nào, chúng ta có thể chết ở chỗ này cũng tốt hơn chết trong tay tên chó điên kia!
Lưu Hồng Xương cũng tiếp lời. Tuy nhiên xét về tu vi Tiêu Vân Cận cao hơn hắn cao mấy phần. Hắc tuyến kia đã lên tới cổ tay hắn. Hắn biết có lẽ thêm một tháng, hắc tuyến này sẽ đi tới trái tim của hắn. Lúc đó chính là giờ chết của hắn.
- Ta không muốn chết!
Cuối cùng, một đội viên có nang lực chịu đựng tương đối kém, cầm lấy cánh tay của mình té quỵ trên đất. Lúc này hắc tuyến trên tay hắn đã chạy tới vị trí cánh tay. Có lẽ thêm nửa tháng nữa hắn sẽ chết.
Không có gì đáng sợ hơn từng ngày nhìn mình đi về phía cái chết! Nơi này là Sinh Tử Cảnh. Ở chỗ này, ngươi có thể liếc mắt nhìn giờ chết của ngươi. Cho dù là Âu Dương cũng không ngoại lệ!
- Tin tưởng ta! Sinh Tử Cảnh, Sinh Tử Cảnh, nơi này đã có một chữ sinh. Như vậy nhất định có thể có cách đi ra!
Âu Dương đi tới trước mặt người đội viên đang ngã quỵ trên mặt đất. Hắn biết, nếu như không phải hắn vẫn dùng con ngươi huyết sắc mở đường, có lẽ giờ này bọn họ vẫn đang lạc lối. Nếu như không phải hắn trước sau vẫn truyền cho những người này tư tưởng như vậy, có khả năng những người này đã suy sụp.
- Đội trưởng! Ta không muốn chết! Ta còn có thê tử hài tử! Ô ô ô ô...
Trong số những đội viên này, một đội viên lớn tuổi nhất ôm bắp đùi Âu Dương khóc rống lên. Hắn không khá hơn người đang ngã quỵ dưới đất kia là mấy. Nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi ngày nữa giờ chết của hắn sẽ đến.
Nhìn người đội viên này ôm bắp đùi mình, Âu Dương không biết phải an ủi hắn như thế nào. Bởi vì hiện tại chính hắn cũng cảm thấy rất mơ hồ! Sinh Tử Cảnh, nơi này giống như một Huyễn Trận thiên nhiên. Nếu như không nhờ con ngươi huyết sắc của hắn, bọn họ đã sớm lạc lối ở trong này. Nhưng cho dù hắn có con ngươi huyết sắc thì có thể làm được gì? Giờ chết đang từng bước tới gần. Hắn lại không thể làm được gì.
- Đội trưởng...
Tiêu Vân Cận buồn bã nhìn Âu Dương. Thật ra hắn rất muốn hỏi Âu Dương, bọn họ cứ đi như vậy có ý nghĩa gì?
- Đứng lên! Không muốn chết thì đứng lên! Tin tưởng ta! Nơi này nhất định có đường đi ra ngoài! Nếu như hiện tại đã từ bỏ, vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết. Chúng ta không phải không có cơ hội! Ta tin tưởng phía trước nhất định có đường đi ra ngoài!
Âu Dương dùng một tay kéo người đội viên đang ôm bắp đùi hắn đứng đến. Hắn biết, vào lúc này không thể từ bỏ. Cho dù còn có một tia hi vọng cũng không thể từ bỏ.
- A...
Ngay khi Âu Dương đang nói chuyện, một tên đội viên bỗng nhiên phát ra tiếng kêu chói tai. Sau đó liền thấy toàn thân hắn bắt đầu yêu hóa. Chỉ trong chốc lát hắn đã biến thành trạng thái yêu hóa!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Âu Dương không rõ tại sao người đội viên này lại đột nhiên yêu hóa vào lúc này. Hiện này không có bất kỳ kẻ địch nào. Vậy hắn yêu hóa như vậy không phải lãng phí lực lượng của chính mình sao?
-Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Là ngươi khiến chúng ta biến thành như vậy! Ngươi phải chết!
Con mắt của tên đội viên đã yêu hóa biến thành màu tím quỷ dị, giống như màu tím của mặt trăng trên bầu trời.
- Ta muốn giết ngươi! Ha ha ha! Ta muốn giết ngươi!
Gia hoả này giống như đột nhiên phát điên, thoắt một cái đã phóng người về phía trước đánh Âu Dương!
- Triệu Minh! Ngươi giở trò quỷ gì vậy?
Tiêu Vân Cận nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn cũng yêu hóa. Thân hình hắn chợt lóe lên, chắn trước mặt Âu Dương. Hai tay đột nhiên đẩy về phía trước, trực tiếp đánh bay Triệu Minh ra ngoài!
- Triệu Minh! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Những người khác cũng không hiểu Triệu Minh nổi điên như vậy làm gì. Mặc dù Âu Dương ném bọn họ vào trong này, nhưng bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng tình huống lúc đó. Nếu như Âu Dương không bọn họ ném vào đây, như vậy hiện tại bọn họ đã sớm chết từ lâu! Âu Dương cũng không có lựa chọn khác. Lại nói nữa, bản thân Âu Dương cũng theo vào đây! Điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
- Giết! Giết! Giết! Đều phải chết! Các ngươi đều phải chết!
Bản thân Triệu Minh đã hoàn toàn bị lạc lối. Hắn đã biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc...
- Cản hắn lại!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng. Thứ Kiêu Cung trong tay của hắn cũng hoàn thành yêu hóa. Hắn nhìn ra được, Triệu Minh hẳn đã hoàn toàn lạc lối. Hiện tại hắn đã không phải là Triệu Minh nữa! Hắn chỉ có thể được xem là một quái vật!
Ầm..
Một tiếng động thật lớn vang lên. Song quyền của Tiêu Vân Cận lại đánh vào trên người Triệu Minh, Triệu Minh có thực lực tứ giai tất nhiên không thể nào là đối thủ của Tiêu Vân Cận.
- A... Ta muốn giết sạch các ngươi! Ta muốn giết sạch các ngươi!
Vào lúc này Triệu Minh thật sự hoàn toàn phát điên. Sau khi hắn bị đánh bay ra hai lần, lại bò dậy bắt đầu dùng móng vuốt của mình nắm lấy lồng ngực của mình. Chỉ trong mấy giây, hắn đã khiến lồng ngực của mình thành máu thịt lẫn lộn!
- Chuyện này... Chuyện gì thế này...
Lưu Hồng Xương nhìn Triệu Minh đáng sợ như vậy, hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- A... Giết ta... A...
Triệu Minh bỗng nhiên mở miệng kêu lên. Giờ phút này hắn giống như đột nhiên tỉnh lại vậy.