Chương 42: Lục địa thần tiên
-
Yêu Cung
- Minh Nguyệt Dạ Sắc
- 1492 chữ
- 2020-05-09 07:03:36
Số từ: 1487
Nguồn: Vipvandan.vn
Tuy rằng thường ngày hắn luôn đối nghịch với phụ thân, nhưng trên thực tế trong lòng hắn vẫn vô cùng kính ngưỡng cha của mình.
- Lăng? Các ngươi...
Cảm giác Âu Dương vẫn rất nhạy bén. Hắn nhìn thấy sự biến hóa trong mắt Lăng Túc,. cùng với việc hai người cùng họ đã có thể phán đoán ra, Lăng Túc và Lăng Trung Thiên hẳn có quan hệ gì đó.
- Ôi... Hắn chính là phụ thân ta...
Lăng Túc thở dài, giống như làm con trai của Lăng Trung Thiên khiến hắn rất khó chịu.
- Hả? Hắn là cha ngươi?
Vừa nãy Âu Dương nghĩ Lăng Túc và Lăng Trung Thiên có chút quan hệ. Nhưng không ngờ được đó lại là cha của Lăng Túc. Lăng Túc có một người cha dũng mãnh như thế, hắn còn có thể không dựa vào bất kỳ lực lượng nào một mình dốc sức làm. Thậm chí nguyện ý theo bọn họ mạo hiểm, xâm nhập vào phía sau lưng địch. Nghĩ tới những điều này, Âu Dương cảm thấy vô cùng bội phục Lăng Túc.
- Tại sao cha ngươi có thể bay được?
Âu Dương không thể chờ đợi được nữa, hỏi ra vấn đề này. Nhưng Lăng Túc lại có chút giật mình nhìn hắn, bộ dáng giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
- Không phải ngay cả Lục Tiên ngươi cũng không biết chứ?
- Lục Tiên... Hóa ra gọi là Lục Tiên... Lục địa thần tiên. Quả nhiên là lục địa thần tiên!
Âu Dương lẩm bẩm. Lúc này Lăng Túc không chịu nổi dáng vẻ của hắn, liền vỗ mạnh một cái vào đầu hắn nói:
- Cái này một lát nữa sẽ nói cho ngươi biết. Nếu như ta còn không trị liệu, sợ là các ngươi phải chọn một đội trưởng mới...
Nghe thấy Lăng Túc nói vậy, lúc này Âu Dương mới chú ý thấy trên người Lăng Túc có ít nhất ba mươi vết đao. Những vết thương này vẫn đang rỉ máu. Sắc mặt Lăng Túc đã trắng bệch. Hắn có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn dựa vào quyết tâm. Nhìn thấy dáng vẻ Lăng Túc như vậy, trong mắt Âu Dương đầy vẻ áy náy!
Vừa nãy do hắn thất thần rời khỏi đội ngũ, Lăng Túc bị thương thành như vậy cũng không bỏ rơi hắn, còn quay lại tìm hắn. Có một đội trưởng như vậy, Âu Dương còn có thể nói gì nữa!
- Cảm ơn...
Một câu cám ơn này, Âu Dương không nói ra lời. Hắn thầm nói trong lòng. Bởi vì hắn biết, nếu hắn nói ra Lăng Túc sẽ mắng hắn!
- Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!
Âu Dương rống to. Lúc này đã có mười mấy lính cứu thương vọt tới bên cạnh Lăng Túc, đỡ Lăng Túc xuống ngựa, đặt trên cáng nhấc lên đưa về phía sau. Sau khi bọn họ đưa Lăng Túc đi, bọn họ cũng muốn đưa Âu Dương đi. Nhưng lúc này trên người Âu Dương thực sự không có vết thương nào.
- Không cần! Ta không cần...
Âu Dương kêu lên. Nhưng cho dù hắn có bốn mã lực cũng không thể nào chống lại một đám binh linh cứu thương xông tới. Cho nên hắn trực tiếp bị kéo xuống ngựa, ép nằm lên cáng chuẩn bị đưa đi.
- Cung của ta! Đưa cung cho ta!
Âu Dương nhìn thấy Thứ Kiêu Cung vì hỗn loạn mà rơi xuống đất, hắn mở miệng kêu to. Khi nghe hắn kêu gào như vậy, một lính cứu thương dường như đã hiểu ra. Người đó nhanh chóng giúp Âu Dương nhặt Thứ Kiêu Cung từ dưới đất lên đồng thời đưa cho hắn.
Đến tận lúc cầm lấy Thứ Kiêu Cung, Âu Dương mới có thể cảm thấy hoàn toàn yên tâm, để bọn họ nhấc cáng đưa đi.
Mộc Vãn Phong chết là một đả kích rất lớn đối với quân Tây Kỳ Quốc trấn thủ phía bắc. Trên chiến trường, thống soái bị người ta chém giết. Lúc này cho dù còn có tướng lĩnh khác tạm thời chỉ huy, tuy nhiên mọi chuyện đã vô ích. Chưa tới nửa giờ, quân Tây Kỳ Quốc trấn thủ phía bắc đã xuất hiện cục diện tan rã. Quân Đại Vận quốc nhân cơ hội xung phong liều chết, thành công chiếm lĩnh doanh địa của Tây Kỳ quốc. Tướng chỉ huy lâm thời của Tây Kỳ quốc biết lúc này đã không thể cứu vãn. Hắn quyết định hạ lệnh rút lui, từ bỏ trận địa tuyến đầu về giữ Phì Thủy Thành.
Quân Đại Vận đuổi theo khoảng chừng 20, 30 dặm, sau khi giết chết một ngàn binh sĩ của Tây Kỳ quốc, cuối cùng Lăng Trung Thiên không tiếp tục truy kích nữa. Dù sao đã chém giết non nửa ngày lại đuổi theo xa như vậy, binh sĩ đã vô cùng mệt mỏi. Vào lúc này cho dù nhân lúc khí thế tiếp tục đánh cũng không thu hoạch được mấy. Hơn nữa liều chết đánh đuổi có khả năng sẽ bị quân Tây Kỳ quốc quen thuộc với địa hình mai phục giết ngược lại.
Hát vang khúc ca khải hoàn, Đại Vận quốc đánh trận này thành công chiếm được trận địa tuyến đầu phương bắc, đánh Tây Kỳ phải bỏ chạy. Đây tuyệt đối là một thắng lợi mang tính quyết định. Tất cả binh sĩ trở về đều rất vui mừng. Sau khi đánh trận này xong, phòng tuyến Tây Kỳ ở phía bắc chỉ có thể co rút lại. Bọn họ muốn quay đầu trở lại chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn. Dù sao quyền chủ động đã mất. Hơn nữa sau trận đánh này sĩ khí của binh sĩ đã giảm sút.
Lúc này, kị sĩ của trung đội số 7, kể cả Âu Dương đang ngủ say trong một cái lều lớn. Đã lâu rồi bọn họ mới có thời gian ngủ lâu như vậy, được ngủ vui vẻ như vậy nữa. Đừng thấy bọn họ xâm nhập vào phía sau lưng kẻ địch, giết kẻ địch vô cùng hả hê, trên thực tế thời gian nghỉ ngơi của bọn họ thực sự rất ít. Sau lưng địch nguy hiểm như vậy, cho dù muốn ngủ cũng không dám.
Không có ai quấy nhiễu trung đội số 7. Đây là mệnh lệnh của Lăng Trung Thiên. Lần này phía bắc đại thắng, tuy rằng trung đội số 7 ở phía sau không xuất lực, nhưng toàn bộ cục diện gần như đều do trung đội số 7 tạo ra. Nếu như không phải bọn họ giết chết thành chủ Phì Thủy Thành đồng thời khiến quân Tây Kỳ Quốc trấn thủ phía bắc sợ tới mức rút đi năm ngàn tinh nhuệ về cứu viện, chỉ sợ sẽ không có được trận thắng này. Cho nên theo Lăng Trung Thiên thấy, chiến dịch lần này thắng lợi, không thể không có công của trung đội số 7.
Hắn có thể giết chết tướng lĩnh quân địch cũng là nhờ có Thần Xạ Thủ kia. Nếu không phải nhờ Thần Xạ Thủ kia thành công khiêu khích Mộc Vãn Phong ra tay, cho dù hắn muốn giết chết Mộc Vãn Phong, nhưng vì điều ước của tứ quốc cũng phải dừng tay.
Trong bộ chỉ huy quân phía bắc, Lăng Trung Thiên đang ngồi tại vị trí đầu não. Lúc này hai người Tiếu Minh Vận và Diêm Lương cúi đầu đứng phía dưới, bộ dáng giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy.
- Tiếu Minh Vận! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần. Thời cơ chiến đấu một khi mất đi, ngươi khóc cũng không có chỗ để khóc! Lần này ngươi làm lỡ thời cơ chiến đấu, ngươi biết là tội danh gì không?
Lăng Trung Thiên trừng mắt nhìn Tiếu Minh Vận. Sư đệ của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều phương pháp đánh trận quá bảo thủ. Hơn nữa hắn không coi trọng tin tức tình báo.
- Còn nữa! Lần trước ta đã phát lệnh nói rõ ràng với ngươi, mặc kệ là lúc nào, cũng phải đảm bảo thám báo luôn trong tình trạng hai mươi bốn giờ tìm hiểu tình hình phía sau lưng địch. Ngươi nói cho ta biết, thám báo của ngươi đã làm gì? Tuy rằng đánh thắng trận, nhưng ngươi không thể chỉ biết thắng lợi mà không để mắt đến khuyết điểm của mình. Bằng không sau này Tiếu Minh Vận ngươi sẽ lại phạm phải sai lầm tương tự.
- Nguyên soái... Ta...
Tiếu Minh Vận biết, vào lúc này có biện minh thế nào cũng vô ích.