Chương 700: Chuyện cũ như mộng (1)
-
Yêu Cung
- Minh Nguyệt Dạ Sắc
- 1512 chữ
- 2020-05-09 07:06:58
Số từ: 1507
Nguồn: Vipvandan.vn
- Sớm biết như vậy, ta thà rằng lúc trước không gặp gỡ chàng. Sớm biết như vậy, ta thà rằng giống như sư phụ lựa chọn trốn tránh. Như vậy thì tuy đau thương nhưng vĩnh viễn còn có điều mong nhớ.
Mắt Lý Uyển Như ngơ ngác.
- Sư phụ, có lẽ người đúng. Dù trốn tránh trong lòng rất đau, nhưng còn tốt hơn trơ mắt nhìn hắn ra đi.
Lý Uyển Như ôm chặt thân xác không còn độ ấm này.
Lý Uyển Như muốn dung nhập thân hình này vào trong người mình. Nàng thật muốn lúc này xuất hiện kỳ tích, rất muốn người đàn ông này có thể ở cùng nàng lâu hơn, dù chỉ một khắc cũng tốt.
Lôi điện bi ca bắt đầu tan biến. Lôi điện bi ca tan biến đại biểu cho một vương giả tuyệt thế rời đi. Thật nhiều người đã đoán ra được vương giả này là ai, nhưng họ không thể chấp nhận được sự thật này. Trong lòng họ tự nhủ thật ra hắn còn sống, hắn chắc chắn còn sống.
Sau nửa tháng, bên biển mai, một cô gái tạo ra một quan tài băng giá, tay nâng quan tài băng đi ra xa.
Nửa năm sau, tại Di Vong Sâm Lâm, cô gái kéo quan tài băng bước vào trong. Nàng tìm đến vua Di Vong Sâm Lâm, tìm vương thú kỳ lân.
Kỳ Lân Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt. Trong ngọn lửa quan tài băng dần hòa tan. Thân thể bên trong cũng bắt đầu tan rã, đến cuối cùng biến thành đống tro tàn.
Lý Uyển Như cẩn thận không để sót lại một hạt bụi, bỏ tro vào một hũ chứa tro cốt, giống như cương thi rời khỏi Di Vong Sâm Lâm.
- Từ xưa đến nay chí cường giả không thể chạy khỏi chữ tình. Ngươi cũng như vậy.
Vong Niên nhìn cô gái rời đi với biểu tình đau thương. Bây giờ gã không trách Âu Dương, không trách hắn không giữ lời hứa, gã chỉ than thở trên đời lại thêm người si tình.
...
Trong bóng đêm vô tận, Âu Dương như ngồi tàu siêu tốc lúc lên cao lúc xuống thấp.
Âu Dương nhìn ánh sáng không ngừng chớp lóe, thầm nhủ:
- Đây chính là hành lang luân hồi sao? Đây chính là con đường thông với luân hồi sao? Ta còn có thể chuyển thế trùng sinh không?
Trong khi Âu Dương đang suy nghĩ những điều này, bỗng nhiên hắn cảm thấy con mắt đau nhức. Hắn thoát khỏi bóng tối. Hắn mở mắt ra.
Một giọng nói vô cùng quen thuộc lọt vào trong tai Âu Dương:
- Ông trời, rốt cuộc hắn đã tỉnh. Tỉnh rồi! Đã hôn mê tới bảy ngày bảy đêm! Bác sĩ! Hắn đã tỉnh. Đúng là kỳ tích xuất hiện!
Huấn luyện viên Lưu?
Âu Dương cố gắng lên tiếng. Nhưng mặc kệ hắn mấp máy môi cố gắng tới mức nào cũng không thể phát ra thành lời. Ba chữ huấn luyện viên Lưu kêu gào trong lòng hắn.
"Ta...ta thật sự về nhà? Ta quay về hiện tại?"
Khoảnh khắc lòng Âu Dương có sợ hãi. Đúng vậy, chính là sợ hãi. Sau khi trải qua bốn mươi năm, Âu Dương có thể thong dong cất bước đi về phía tử vong. Nhưng hắn không thể chấp nhận tất cả chỉ là cơn mơ.
Vệ Thi là giả, Lý Uyển Như là giả, vậy mình cũng là giả sao? Tất cả chỉ là giấc mơ của mình? Tất cả đều là giả dối? Mình chỉ sống trong giấc mơ do mình tự tạo ra?
Nỗi sợ này vượt qua cả nỗi sợ cái chết. Âu Dương đang suy nghĩ chợt lại thấy trước mắt tối sầm. Hắn lại ngất xỉu.
- Bác sĩ, hắn lại làm sao vậy?
Một người đàn ông trung niên hơi hói đứng đó, đôi mắt đỏ ửng. Đó chính là huấn luyện viên của Âu Dương. Tên của người đàn ông này không phải là Lưu nhĩ muội. Cái tên Lưu nhĩ muội là do đám Âu Dương đặt cho huấn luyện viên Lưu. Huấn luyện viên Lưu có một cái tên khá hay, gọi là Lưu Khải Hàng. Trong giới thể thao quốc tế, ông cũng được xem là huấn luyện viên tiễn thuật có danh tiếng.
Mặc dù bình thường Lưu Khải Hàng rất nghiêm khắc với Âu Dương, nhưng đó không phải vì ông cố tình châm chích, mà bởi vì trong mắt ông, hắn là hạt giống có tư cách ổn định thần đàn. Nếu Lưu Khải Hàng nghĩ, nếu ông không nắm chắc hạt giống này, ông sẽ hối hận.
Lại lần nữa mở to mắt, Âu Dương cảm giác bản thân mình rất yếu ớt. Trong khoảnh khắc Âu Dương liền trợn mắt. Huấn luyện viên Lưu Khải Hàng với vẻ mặt lo lắng ngồi trước mặt hắn. Vừa thấy hắn mở mắt lại, trên mặt ông nở một nụ cười ấm áp như một người cha hiền.
- Xem ra đã tỉnh. Tiểu tử xấu xa, ngươi có biết mười ngày nay có bao nhiêu người lo lắng cho ngươi không hả?
Lưu Khải Hàng rất muốn bày ra bộ dạng lúc trước làm Âu Dương sợ, nhưng lúc này ông không làm được.
"Mười ngày? Không phải là bảy ngày bảy đêm sao?"
Trong lòng Âu Dương tự hỏi.
- Hôn mê một hơi bảy ngày bảy đêm. Khó khăn lắm mới tỉnh dậy lại vì suy yếu mà tiếp tục hôn mê ba ngày ba đêm. Ta đã nói với đám nhóc các ngươi rồi, phải tăng cường huấn luyện thể chất. Các ngươi lại không chịu nghe.
Lưu Khải Hàng nhìn Âu Dương trách móc, nhưng ông không la rầy thêm.
Lưu Khải Hàng nói với Âu Dương:
- Ta mang chút cháo cho ngươi. Bác sĩ nói mới tỉnh dậy chỉ có thể ăn những thức ăn dạng lỏng.
Lưu Khải Hàng nói xong xoay người đi ra bên ngoài. Mặc dù ông vội vã rời đi nhưng Âu Dương vẫn thấy được động tác lau khóe mắt của ông.
"Có vài thứ giấu rất sâu, không đến phút mấu chốt ngươi vĩnh viễn sẽ không thể hiểu."
Âu Dương thầm nhủ trong lòng.
Tình cảm của Lý Uyển Như, tình cảm như cha hiền của Lưu Khải Hàng cũng giống như vậy. Ngày thường không nhìn thấy, đến giờ phút này đều biểu hiện ra.
"Giấc mơ hão huyền, ta lại quay về thể giới của mình. Tăng cường huấn luyện thể năng cái gì. Bà nội nó, thể năng mạnh tới đâu ta có thể đụng bay xe tải lớn được không?"
Âu Dương nói không nên lời. Lúc trước bởi vì không nghe lời chạy ra ngoài bị xe tải lớn đụng bay. Cho dù hắn có huấn luyện tới cỡ nào cũng không thể huấn luyện ra thể chất như xe tải chứ?
Liên tục ba ngày, thân thể Âu Dương đã dần được cải thiện đôi chút, đã có thể ngồi dậy, ở trong phòng bệnh xem tivi. Nhưng Lưu Khải Hàng phát hiện Âu Dương lúc trước hay nghịch ngợm phá phách đã không còn nữa. Thay vào đó là ánh mắt sâu thẳm.
Âu Dương có ánh mắt sâu thẳm khiến người không dám nhìn thẳng. Lưu Khải Hàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông không gặng hỏi, thậm chí cũng không trách móc hắn.
Bác sĩ nói nếu như là một người bình thường, bị xe đụng thành như vậy phải chết ngay lập tức mới đúng. Nhưng thiếu niên này dựa vào nghị lực siêu cường tỉnh dậy. Lưu Khải Hàng làm sao có thể trách móc hắn được nữa?
- Vậy cũng tốt. Làm tiễn thủ vốn phải có tâm tĩnh lặng như như mặt hồ. Trước kia dù ngươi có thiên phú nhưng tâm thường không thể bình tĩnh. Buổi chiều ta còn có một buổi học. Ngươi ở lịa đây tĩnh dưỡng đi. Tối ta lại đến thăm ngươi. Đợi qua mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn theo các đồng học đến thăm.
Lưu Khải Hàng nói xong định xoay người đi.
Âu Dương bỗng hỏi:
- Triệu Cương đã trở lại chưa vậy?
Âu Dương đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu nhưng hắn không biết nên nói thế nào. Triệu Cương là một người đã chết. Bây giờ Âu Dương hỏi gã đã trở lại chưa, người khác sẽ suy nghĩ như thế nào?
Quả nhiên, Lưu Khải Hàng nghe thấy câu hỏi của Âu Dương, lập tức chạy tới trước giường bệnh sờ trán hắn, vẻ mặt khó hiểu lo lắng nhìn hắn.
Lưu Khải Hàng hỏi:
- Ngươi còn đang bị sốt sao?
- Em không sao. Huấn luyện viên, thầy lên lớp đi. Đầu em chỉ hơi choáng một chút thôi.