• 2,540

Chương 744: Tự tàn (2)


Số từ: 1520
Nguồn: Vipvandan.vn
- Xem ra những thứ này đều thuộc về tâm ma. Chúng ta lên đi!
Mạnh Cường cũng một người cuồng chiến đấu. Nhìn đến đây hắn rốt cuộc không nhịn được, liền rút ra Kỳ Lân Nha. Một tiếng kỳ lân rống giận xuất hiện. Mạnh Cường là người thứ hai xông lên.
Sau khi Mạnh Cường ra tay, ngoại trừ Âu Dương ra, những người khác đều lựa chọn ra tay.
- Không đúng! Có gì đó quái lạ. Tuy rằng những thứ này là huyễn ảnh, có lực chiến đấu không kém hơn người thật, nhưng bất luận như thế nào những huyễn ảnh này cũng tuyệt đối không thể nào thắng được người thật. Nếu như dễ dàng thông qua Đại Dũng Điện như vậy, còn dùng tên Đại Dũng Điện làm gì!
Từ đầu đến cuối Âu Dương không hề ra tay. Cái bóng Âu Dương cũng vẫn đứng ở nơi đó. Khi Âu Dương nhìn về phía cái bóng của mình, chỉ thấy cái bóng của Âu Dương bất ngờ quay đầu nhìn hắn nở nụ cười tà ác.
Âu Dương đã quá quen thuộc với nụ cười này. Mỗi khi mình có âm mưu quỷ kế gì đó, thông thường đều lộ ra nụ cười như vậy. Mà lúc này không ngờ cái bóng kia lại bắt chước mình như vậy. Điều này thực sự có chút khủng bố.
Phụt...
- A...
Bỗng nhiên, từ phía Mộc Tùng truyền đến một tiếng hét thảm. Chỉ thấy Mộc Tùng đâm một kiếm xuyên qua cánh tay trái cái bóng của mình. Sau khi cái bóng bị đâm xuyên qua cánh tay trái, khiến một mảnh sương mù chớp động. Sau khi sương mù tan đi, cái bóng lại hồi phục như lúc ban đầu. Nhưng đồng dạng có một vết thương đã xuất hiện ở trên cánh tay Mộc Tùng!
- Không trách được!
Thấy cảnh tượng này, rất nhiều người đều bối rối. Hóa ra những cái bóng này chính là mình. Gây tổn thương cho cái bóng chính là gây tổn thương cho mình. Cái bóng là do sương mù hình thành. Thông thường cái bóng sẽ không bị thương. Nhưng người lại bị thương... Thế còn đánh thế nào được nữa. Ngươi đánh trúng cái bóng ngươi bị thương. Cái bóng đánh trúng ngươi, ngươi cũng bị thương... Nói như vậy, bất kể đánh như thế nào cũng chỉ có một con đường chết!
Sau khi Mộc Tùng bị thương, mọi người vừa nãy còn vô cùng khí thế, trong lúc nhất thời không ngờ lạnh xuống. Tất cả mọi người bắt đầu sợ đầu sợ đuôi. Sau khi mọi người sợ đầu sợ đuôi, mọi người bắt đầu bị cái bóng ép lùi.
- Nhất định có phương pháp phá trận. Yêu tổ dẫn tất cả mọi người tới nơi này, không thể nào để mọi người đều chết ở đây được!
Từ đầu đến cuối Âu Dương đều không ra tay. Chỉ cần hắn không ra tay, cái bóng của hắn sẽ không chủ động công kích.
- Mụ nội hắn, đây không phải là tuyệt cảnh sao?
Mạnh Cường bị cái bóng của mình dùng Kỳ Lân Nha ép đến mức phải lùi vào tong một góc. Mà lúc này đây cái bóng tấn công dũng mãnh giống như không muốn sống, căn bản không sợ bất kỳ bị thương nào. Sau khi Mạnh Cường mấy lần đâm trọng thương cái bóng, sau đó có cơ hội trước sau lại không dám ra tay.
Nói đùa, vào thời điểm này đâm trọng thương cái bóng thì khác nào lấy mạng của chính mình!
- Đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng! Nhân từ, đại nghĩa, đại trí giả ngu. Vậy Đại Dũng Điện này lại là cái gì?
Âu Dương không ngừng tự hỏi mình. Vào lúc này trong cả đại điện, ngừoi có tâm tư cân nhắc tới những điều này sợ cũng chỉ có mình hắn. Những người khác đều bị cái bóng của mình ép đến cùng đường nhảy nhót tưng bừng.
Nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối Âu Dương vẫn không nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào. Đột nhiên trong tim của hắn sáng ngời. Hắn quay về phía mọi người kêu lên:
- Đừng chỉ công kích chính mình nữa. Thử công kích những người khác xem thử. Trước tiên không nên nặng tay. Gây ra vết thương nhẹ một chút với cái bóng của người khác, xem có bị thương hay không!
Đây là biện pháp duy nhất mà Âu Dương nghĩ ra được. Vào lúc này mặc kệ có được hay không cũng chỉ có thể thử một lần.
Nghe thấy giọng nói của Âu Dương, Mạnh Cường đã phi thân tới cái bóng của Cốc Thanh Vũ ở bên cạnh. Kỳ Lân Nha đơn giản đâm nhẹ về phía cánh tay trái cái bóng của Cốc Thanh Vũ. Cái bóng của Cốc Thanh Vũ không kịp né tránh liền bị Kỳ Lân Nha đâm trúng cánh tay trái.
Phụt...
Một tia máu từ cánh tay trái của Cốc Thanh Vũ bắn ra. Tất rõ ràng Cốc Thanh Vũ cũng bị thương. Thật may lần này Mạnh Cường theo lời Âu Dương chỉ là đâm nhẹ một kiếm, cũng không hề tạo thành thương tích quá lớn. Điều này không gây ảnh hướng lớn đối với Cốc Thanh Vũ.
- Không được!
Mạnh Cường quay về phía Âu Dương đứng bên ngoài kêu to cho Âu Dương biết mình đã thử phương pháp này căn bản không có tác dụng. Nếu như không phải mình đã nhẹ tay, nếu không hiện tại Cốc Thanh Vũ đã bị mình giết chết.
- Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là địa phương quái quỷ gì vậy? Nếu tiếp tục như vậy, ta không bị ép chết cũng bị mệt chết!
Bạch Tinh huy động cây gậy chống đỡ sự tấn công từ cái bóng của mình. Hắn sử dụng chính binh khí dài, rất dễ dàng đón dỡ cái bóng từ bên ngoài. Cho nên tạm thời hắn vẫn có vẻ rất an toàn.
- Nơi này nhất định phải có phương pháp phá trận. Nhưng ngay cả quan tâm chiến ý của ta cũng không thể nhìn thấu hư huyễn. Điều này chứng tỏ nơi này đều có thực thể. Ta nhớ dường như mình đã quên điều gì đó!
Trong lúc Âu Dương vắt óc tự hỏi, rốt cuộc cái bóng dáng của hắn đã động.
Chỉ thấy cái bóng của Âu Dương chợt lóe lên giống như một đạo lưu quang vọt tới bên cạnh Âu Dương, tay không tấn công Âu Dương. So với những người khác hoặc là mạnh mẽ chống đỡ hoặc là né tránh, cái bóng của Âu Dương lại linh động hơn nhiều. Trong nháy mắt không ngờ Âu Dương bị cái bóng của mình ép phải lùi vào trong góc.
- Ta đi!
Âu Dương không thể nói được gì. Tại sao cái bóng của mình lại biến thái hơn cái bóng của những người khác như vậy. Thủ đoạn này tốc độ này là mình khi bị phong ấn sao?
Ầm! Ầm! Ầm!
Cái bóng của Âu Dương liên tục đánh ba quyền vào trên người Âu Dương. Tuy rằng lực lượng rất nặng, nhưng đều bị Âu Dương dùng một phương thức giảm bớt lực gạt đi. Cho nên lần này Âu Dương cũng không hề bị thương.
Nhưng nếu tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp. Đối với cái bóng này chỉ có thể để hắn đánh ngươi, ngươi cũng không dám đánh hắn. Tiếp tục như vậy có khác nào chịu chết?
- Nhanh nghĩ biện pháp đi!
Cốc Thanh Vũ kêu to. Vào lúc này hắn là thảm nhất. Hắn mặc đạo bào vốn đã không linh hoạt. Đụng phải một cái bóng hoàn toàn không bị đạo bào ràng buộc. Hắn chính là muốn cầu cứu cũng không có cơ hội.
Bây giờ mỗi người đều bị cái bóng của mình cuốn lấy. Không ai giúp được người khác. Hơn nữa cho dù có thể giúp cũng không ai yêu cầu người khác giúp mình!
Nói đùa, hiện tại người đến hỗ trợ không phải là hỗ trợ, chính là tới giáp công mình! Trong lúc nhất thời tám người cứ bị tám nhân ảnh đánh tới mức chật vật không thể tả nhảy nhót tưng bừng...:
Âu Dương liên tục mấy lần né tránh được sự tấn công từ cái bóng biến thái của mình. Hắn đột nhiên phát hiện mình quá khinh thường chính mình. Cái bóng của mình thậm chí có thể phát lực như vậy, chẳng phải nói mình cũng nắm giữ lực lượng như vậy sao?
- Hóa ra khả năng cận chiến của ta mạnh như vậy...
Âu Dương không biết phải nói gì. Tuy nhiên hắn biết, đây không phải bởi vì mình biết tuyệt kỹ gì. Đây là bởi vì mình có thuật tiên đoán
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Cung.