Chương 860: Ngươi còn tỏ ra oan ức sao?
-
Yêu Cung
- Minh Nguyệt Dạ Sắc
- 1515 chữ
- 2020-05-09 07:07:54
Số từ: 1510
Nguồn: Vipvandan.vn
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi. Ban đầu trên chiến trường Âu Dương với Trịnh Đan Đằng đối kháng, khi đó đều vì chủ của mình, căn bản không thể nói là thù oán gì.
Nếu như ở trên chiến trường hai quân giao chiến cũng coi như là thù hận, nói vậy bây giờ mỗi quốc gia căn bản không cần gặp nữa. Dù sao trong những quốc gia này có quốc gia nào chưa từng đánh nhau?
Sau đó Âu Dương dẫn đội tham gia hội võ tứ quốc. Trịnh Đan Đằng và Trịnh gia tìm mọi cách làm nhục mình và người của mình. Đây mới là điều khiến Âu Dương tức giận nhất.
Đó là lần đầu tiên Âu Dương dẫn dắt đoàn đội, nhưng lần đó mình nhận được một cục diện bị tiêu diệt toàn đoàn. Điều này khiến Âu Dương đã mất đi tự tin trong cả một thời gian dài.
- Tính mạng của cả nhà ta đều kết thúc trong tay ngươi. Ngược lại ngươi còn tỏ ra oan ức sao?
Trịnh Tú Nhi bị Âu Dương nói mấy câu liền tức giận nở nụ cười nói. Tuy nhiên nàng cũng không phải là kẻ thật sự ngu ngốc. Nàng thật sự hiểu rõ ban đầu là do gia tộc của mình không ngừng muốn tiêu diệt Âu Dương.
Bởi vì thời điểm này Trịnh Tú Nhi đã từng khuyên can. Chỉ có điều bản thân nàng là một nữ tử sao có thể có tư cách nói chuyện trong gia tộc được. Cuối cùng mới có kết cục như vậy. Có thể từ lúc mới bắt đầu Trịnh Tú Nhi đã biết kết cục là thế nào. Chỉ có điều nàng quá tin tưởng vào bản thân mình. Nàng cảm giác mình có thể ngăn cơn sóng dữ.
- Đều vì chủ của mình, nói gì mà oan ức với không oan ức. Nếu như nói oan ức, có lẽ chính là hậu nhân của những đội hữu chết trong hội võ tứ quốc. Bọn họ có phải nên tới Trịnh gia các ngươi báo thù hay không? Nếu như nói oan ức, có lẽ chính là tất cả những binh sĩ đã bị Trịnh gia các ngươi giết chết trên chiến trường. Có phải bọn họ nên chạy tới tìm các ngươi báo thù hay không? Nếu ngươi thật sự tin tưởng vào điều này, vậy tổ tiên của Trịnh gia các ngươi cho dù ở dưới đất cũng không thể an nghỉ. Âu Dương ta giết rất nhiều người, nhưng máu nhuộm trên tay của tổ tiên Trịnh gia các ngươi sợ là còn nhiều hơn cả ta! Nếu muốn nói tới báo thù, ngươi có tư cách sao?
Âu Dương khinh thường nhìn Trịnh Tú Nhi nói.
Những người bên cạnh nghe xong đại khái cũng đã hiểu. Hai người kia từ tiểu thế giới đã là đối địch. Gia tộc của Trịnh Tú Nhi không ngừng gây phiền phức cho Âu Dương. Cuối cùng Âu Dương đã tiêu diệt toàn gia. Hiện nay đến Tiên giới, hai người đều đạt được trình độ như vậy, Trịnh Tú Nhi muốn dùng tất cả các biện pháp để báo thù.
- Ha ha ha. Có thù tất báo thật là có tính cách! (Share by BLH, Copy lậu từ Bàn Long Hội)
Hải Hoàng bỗng nhiên mở miệng. Thật ra hắn cũng ít nhiều có chút khinh thường đối với Trịnh Tú Nhi.
Gia tộc ngươi gây phiền phức cho người ta, đến cuối cùng khiến người ta phải tiêu diệt. Dù sao nếu bản thân mình ở trong trường hợp đó khẳng định sẽ làm như vậy. Nhưng ngươi sao có thể nói những lời đại nghĩa trùng thiên như vậy?
- Trịnh Tú Nhi. Sự cơ trí của Trịnh Tú Nhi thật sự đáng sợ. Lúc trước khi ta ở tiểu thế giới nếu như nói ta kiêng kỵ ai nhất, vậy nhất định là ngươi. Ngay cả khi ở trong Chân Linh Giới cũng vậy. Bởi vì ngươi trước sau đều ẩn nấp ở phía sau, khi không ai chú ý ngươi liền ra tay. Ta không thể không phòng bị ngươi ra tay với ta. Nhưng bây giờ ngươi đi tới trước mặt, ta đã không có phải lo sợ nữa!
Lần này Âu Dương cười vô cùng tự tin. Trịnh Tú Nhi ẩn mình trong bóng tối, trước sau vẫn gây ra áp lực tâm lý đối với Âu Dương. Dù thế nào hắn cũng lo sợ nàng dùng thủ đoạn đối phó mình.
Nhưng hiện nay, Trịnh Tú Nhi đi tới trước mặt, quang minh chính đại đối kháng với mình. Trái lại mình đã không cảm thấy áp lực lớn như vậy nữa. Không biết mới là đáng sợ. Một khi biết tất cả những điều này, vậy không còn gì đáng sợ nữa.
- Trịnh Tú Nhi, ân ân oán oán giữa ta và ngươi đã không thể nói rõ được, cũng không tả rõ được. Chính ngươi nói cho ta biết, ngươi thật sự cho rằng gia tộc của ngươi đã làm tất cả chuyện đó đối với ta đúng sao? Nếu như ngươi thật sự cho là như vậy, ngày hôm nay ngươi làm tất cả những điều này, ta có thể lý giải được!
Âu Dương vẫn đứng nhìn Trịnh Tú Nhi. Hắn muốn đánh bại nữ tử này trên phương diện tâm lý. Hắn muốn khiến tâm lý của mình đối với nữ tử sụp đổ!
Tuy rằng trên chặng đường Tú Nhi đi tới hôm nay gần như điên cuồng, nhưng không thể phủ nhận Trịnh Tú Nhi thật sự là một nữ tử cực kỳ cơ trí. Cho dù đến giờ phút này nàng vẫn có thể phân biệt rõ ràng tất cả.
- Hừ hừ, Trịnh Tú Nhi, nếu Âu Dương ta quả thật muốn giết ngươi, tại Chân Linh Giới ta đã có thể bóp chết ngươi giống như bóp chết con giun con dế. Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng ta không biết chuyện ngươi từ Chân Linh Giới chạy trốn đến tiểu thế giới sao? Tây Kỳ cháy thành tro tàn, nếu như không có ngươi ra tay, có thể làm được sao?
Âu Dương không phải là kẻ ngốc. Lúc trước hắn đã đoan được tất cả là do Trịnh Tú Nhi gây ra, tuy nhiên hắn lại không ra tay.
- Trịnh Tú Nhi, ngươi thật ra vẫn còn sống trong sự thống khổ do mình lập ra sao? Đúng! Ngươi đau khổ khi mất đi người thân. Còn ta thì sao? Đội hữu của ta chết ở nơi đó, lẽ nào ta không đau khổ? Mười mấy người đi vào, cuối cùng chỉ có một mình ta đi ra! Ngươi biết ta phải chịu đau khổ thế nào không? Đúng! Người thân của ngươi đã chết, nhưng tất cả những điều này đều là do bọn họ làm sai trước. Bọn họ chẳng qua phải chuộc tội thôi! Còn đội hữu của ta thì sao? Bọn họ là một đám kim thiên chi kiêu. Bọn họ vì niềm tin và lý tưởng của mình đi tới Tây Kỳ. Cuối cùng lại bị các ngươi dùng cách thức đó để giết chết. Ngươi biết trong Sinh Tử Cảnh ta đã phải tận mắt nhìn mỗi người bọn họ chết đi, nhìn bọn họ cầm lấy tay của ta nói với ta đội trưởng ta không muốn chết. Thời điểm đó ngươi có biết cảm nhận của ta thế nào không?
Sau khi Âu Dương nói đến đây, trong mắt không ngờ lại lúc ẩn lúc hiện lệ quang.
Nam nhi có lệ không thể rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm! Có lẽ cũng chính là l trải qua lần đó khiến Âu Dương đã phát sinh biến hóa, khiến Âu Dương càng để ý tới người bên cạnh mình, khiến mỗi một bước đi Âu Dương đều đi rất cẩn thận. Hắn sợ một khi mình bước sai một bước sẽ khiến người bên cạnh mình phải chết.
Cũng chính từ lúc đó, Âu Dương không còn giấu tài nữa. Hào quang của hắn phát ra vạn trượng. Đây là vì cái gì? Hắn không phải muốn đè ép mọi người. Hắn chẳng qua chỉ muốn dùng hào quang của chính mình che giấu bằng hữu của mình. Khiến kẻ địch tập trung ánh mắt trên người mình, khiến bằng hữu của mình có thể bình yên vô sự.
- Đội trưởng, ta không muốn chết...
Từng câu từng lời nói lại một lần nữa xuất hiện trong tim Âu Dương. Âu Dương không cách nào khống chế được, nước mắt lại rơi xuống.
Trịnh gia tính kế với mình. Mình lại quá tự phụ, khiến một đám người trẻ tuổi vốn tràn đầy tinh thần phấn chấn, vốn nên có một tương lai xuất sắc đã vĩnh viễn chôn xương tại Sinh Tử Cảnh.