Chương 868: Lựa chọn khó khăn
-
Yêu Cung
- Minh Nguyệt Dạ Sắc
- 1509 chữ
- 2020-05-09 07:07:57
Số từ: 1504
Nguồn: Vipvandan.vn
Giờ phút này Âu Dương rất bình tĩnhm, nhưng trong lòng hắn lại đang nổi sóng lớn mãnh liệt. Thế cho nên thậm chí hắn không có cách nào khống chế được tâm cảnh của mình. Đây là điều Âu Minh có thể đọc ra dược.
Âu Dương nhìn những người thân đã lâu không gặp này. Hắn giống như lại trở về sơn thôn nhỏ lúc trước, trở lại trung đội số lúc trước 7, trở lại Vạn Tiên Sơn lúc trước! Chỉ có điều Âu Dương hiểu rõ, quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ. Hắn đã không còn là Âu Dương suốt ngày gây rắc rối, Âu Dương cần sư phụ cả ngày thu dọn cục diện rối rắm cho hắn nữa.
Hiện tại hắn phải đối mặt với nhiều chuyện hơn. Hắn không chỉ phải đấu với người, còn phải đấu với trời! Giờ phút này, lần đầu tiên Âu Dương cảm thấy mình quá mệt mỏi!
- Nếu như lại có thêm một cơ hội nữa, có lẽ ta sẽ không lựa chọn tranh hùng thiên hạ, mà cùng với người thân sống cuộc sống vui vẻ bình thường!
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Âu Dương hiểu rõ giờ này phút này chỉ sợ chỉ có một mình Âu Minh có thể đọc được điều này.
Hắn quay đầu lại thoáng nhìn về phía đệ đệ. Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Tất cả đều không cần phải nói ra lời
Suy nghĩ vĩnh viễn là tốt, sự thực lại mãi mãi là tàn khốc. Nếu đã đi tới con đường này, vậy cũng không còn đường lui. Nếu thật sự muốn nhận được cuộc sống như thế, biện pháp duy nhất chính là kết thúc tất cả...
- Nhất định sẽ có một ngày, ta thả xuống tất cả những điều này, sau đó trở lại sơn thôn nhỏ...
Trong lòng Âu Dương nghĩ. Trong lúc vô tình những bông hoa tuyết li ti đã biến thành lông ngỗng.
Cổ thành Lâm Dương, đoàn người ồn ào về phía ngoài thành!
- Cứ nghe ta, đạp chết lão phế vật Hoàng lão tài suốt ngày mắng chửi kia đi!
Giọng nói của Tiểu Nhạc rất lớn, khiến rất nhiều người không nhịn được nhìn sang phía bên này. Khi bọn họ nhìn thấy đám người kia không ngờ lại chính là đám ăn mày tại Lâm Dương suốt trăm năm, bọn họ đều giật mình.
Tại Lâm Dương, vẫn có lời đồn nói bọn họ là cường giả rất mạnh. Dù sao bọn họ cũng có thể ăn xin trăm năm vẫn không chết. Chỉ điểm này đã nói rõ bọn họ không thể nào là người bình thường. Mà bây giờ nhìn thấy những gia hoả này không ngờ đã thay đổi dáng vẻ rối bù trước kia kết bè kết lũ ở chung một chỗ, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
- Quên đi, oan oan tương báo khi nào mới hết. Dù sao các hiện tại không phải các ngươi đã tốt rồi sao?
Âu Dương khẽ mỉm cười. Trịnh Tú Nhi cũng bởi vì không bỏ xuống được mối thù hận kia, mới từng bước bị đắm chìm trong đó. Mà bây giờ Âu Dương đã hiểu một chuyện, đó chính là học quyên những chuyện đã qua. Dù sao con người không thể sống mãi trong quá khứ.
- Được, ta nghe tiểu đệ ngươi một lần. Nếu như không phải ngươi mở miệng, ngày hôm nay lão tử đã phế bỏ hắn!
Khi Tiểu Nhạc lớn tiếng rêu rao, Mục Uyển ở bên cạnh hắn thì lại dùng một loại ánh mắt có bản lĩnh ngươi liền đi đi, để nhìn hắn. Sau đó nàng nói: (share by BLH, copy lậu từ )
- Hiện tại may nhờ đã hồi phục thực lực thôi. Không biết lần trước là ai khiến một nhóm người bị ép vào chân tường đánh đây?
Mục Uyển vừa nói xong, mọi người đều nở nụ cười.
Thật ra Hoàng lão tài trong miệng Tiểu Nhạc chẳng qua chỉ là một người bình thường. Cũng không biết tại sao, vào buổi tối Tiểu Nhạc thường lẻn vào trong nhà Hoàng lão tài trộm đồ ăn. Cũng bởi vì vậy, hắn đã bị Hoàng lão tài bắt được. Sau đó thường bị Hoàng lão tài đánh một trận. Thật ra nói là đánh đập, nhưng dù sao thân thể của Tiểu Nhạc ở chỗ khác, người bình thường sao có thể đánh Tiểu Nhạc bị thương được.
- Chúng ta phải đi Chúng Thần Điện sao?
Bạch Hủ Minh đi ở phía sau Âu Dương nói. Sau khi đánh xong một trận tại tây nam, Chúng Thần Điện toàn quân bị diệt. Bây giờ Chúng Thần Điện đã biến thành một toà thành trống không.
- Không! Từ nay về sau, Tiên giới không còn Chúng Thần Điện nữa. Chỉ có Vạn Tiên Sơn!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng. Sau khi hắn nói ra mấy câu đó nhất thời khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không sai, tất cả bọn họ đến từ Vạn Tiên Sơn. Năm đó bọn họ đã cùng nhau chứng kiến sự huy hoàng của Vạn Tiên Sơn. Bây giờ Âu Dương mang theo bọn họ về tới đây, cũng gọi là Vạn Tiên Sơn. Xem ra Âu Dương dự định xây dựng lại Vạn Tiên Sơn!
- Được, xây dựng lại Vạn Tiên Sơn. Đến lúc đó ta vẫn làm Tông chủ. Ha ha ha...
Ngược lại Lỗ Tu đã học được cách chẳng biết xấu hổ. Tuy nhiên cũng không có người nào trách tội hắn. Dù sao ở đây bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện. Ai làm Tông chủ cũng vậy chẳng qua chỉ là tên gọi không giống nhau mà thôi.
- Nhưng ta không làm đại thần hộ núi đâu! Đến lúc đó ta sẽ cùng Tiểu Uyển nhà ta tìm một chỗ ẩn cư sống những ngày tháng của chúng ta!
Tiểu Nhạc chẳng biết xấu hổ nói. Từ ánh mắt của Mục Uyển đứng bên cạnh có thể nhìn ra, Mục Uyển rất muốn đánh hắn. Chỉ có điều hiện tại có quá nhiều người nàng mới ngại ra tay thôi.
Một nhóm người đầu cười nháo vui vẻ. Âu Dương lĩnh hội được loại cảm giác này. Vào lúc này hắn cảm thấy tương đối thả lỏng. Nhưng khi về đến Chúng Thần Sơn, Âu Dương đã không còn thả lỏng được nữa.
Nếu như mình đoán không sai, Chiến tộc nhất định đang ẩn nấp trong Chúng Thần Sơn chờ mình xuất hiện. Nhưng Chiến tộc không khiến cho mình đau đầu. Điều khiến mình đau đầu chính là Vệ Thi!
Chuyến này mình lại mang theo Lý Uyển Như. Nếu như hai nữ nhân này gặp mặt, có thể nào sẽ lập tức đánh tới trời không?
Âu Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Uyển Như một cái., Âu Dương biết, lúc này Lý Uyển Như đã không còn là Lý Uyển Như lúc trước. Sở dĩ mình vẫn dẫn theo nàng rốt cuộc là vì cái gì, không ngờ Âu Dương lại không thể nói rõ.
- Ca, cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ loạn!
Âu Minh dường như phát hiện ra suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Âu Dương. Hắn ở phía sau Âu Dương khẽ hắn nhắc nhở.
- Được! Ta biết rồi.
Âu Dương lặng lẽ gật đầu. Tuy nhiên nói ra thì đơn giản, nhưng thật sự muốn làm lại quá khó. Đối mặt với Lý Uyển Như như vậy, Âu Dương thật sự không biết phải xử lý như thế nào. Bởi vì hắn biết. Bất luận mình xử lý như thế nào, cuối cùng vẫn có người bị tổn thương.
Xé hư không ra, Âu Dương mang theo mọi người bước vào thông đạo hư không. Nơi này cách Chúng Thần Sơn quá xa. Hơn nữa dọc đường đi có rất nhiều tai mắt, Âu Dương cũng không muốn mỗi lời nói hành động của mình đều bị người khác nhìn thấy. Cho nên trong Tiên giới bây giờ, cách đi lại đơn giản nhất của Âu Dương chính là xé nát hư không mà đi.
Đây là một phương pháp vừa đơn giản, lại vừa an toàn. Với tu vi của Âu Dương lúc này, cho dù là có cường giả theo dõi chắc chắn cũng không có cách nào tìm hiểu được Âu Dương xuyên qua hư không đi tới chỗ nào.
Chúng Thần Sơn vẫn ẩn mình trong sương mù. Chỉ có điều bây giờ Chúng Thần Sơn lại có nhiều tử khí, ít linh khí hơn. Đứng ở đầm mà mình thiếu chút nữa đã bị mai táng, Âu Dương nhìn bia đá dựng thẳng cách đó không xa, ánh mắt có chút chỗ trống!