CHƯƠNG 18
-
Yêu Đôi Môi Em
- Mộc Khinh Yên
- 4251 chữ
- 2020-01-29 11:00:39
Dịch: Phạm Thanh Hương
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Lâm Nam Vũ ngồi vào xe của Lạc Tiểu Phàm, cười:
- Anh thật sự chẳng còn gì cả, em có chê anh không?
Lạc Tiểu Phàm nghịch ngợm thè lưỡi, làm mặt hề:
- Có, em chuẩn bị tặng anh cho một bà già giàu có, sau đó... – Còn chưa nói xong cô đã bị chặn miệng lại, Lâm Nam Vũ ôm cổ Lạc Tiểu Phàm, cười tươi nói:
- Anh thích hầu hạ Lạc Tiểu Phàm, chỉ cần mỗi ngày Lạc Tiểu Phàm cho anh một cái bánh bao thì anh sẽ một lòng một dạ đi theo cô ấy.
- Ha ha ha... mặt dày. – Lạc Tiểu Phàm dí tay lên trán Lâm Nam Vũ. – Sau này em mà có con trai nhất định không được giống anh, mồm miệng dẻo kẹo, đáng ghét.
Lâm Nam Vũ tựa đầu lên vai Lạc Tiểu Phàm, nhìn ra bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng nhàn nhã trôi lững lờ, thấy tâm trạng của mình thật thoải mái:
- Con trai anh không giống anh thì giống ai, sau này anh phải đích thân dạy nó tán gái.
Lạc Tiểu Phàm dở khóc dở cười:
- Con trai của em không thể để anh dạy được, phải trách anh thật xa, nếu không thì hỏng con em mất.
Lâm Nam Vũ vội vàng nói:
- Gì chứ? Anh hư hỏng, anh hư hỏng thế nào? Anh một lòng một dạ với Lạc Tiểu Phàm, có trời xanh làm chứng.
Lạc Tiểu Phàm khởi động xe, liếc xéo Lâm Nam Vũ:
- Anh phải thêm vài từ nữa, anh một lòng một dạ với mọi người đàn bà trên thế giới, có trời xanh làm chứng.
Mặt Lâm Nam Vũ lúc thì đỏ, lúc thì trắng, nói lớn:
- Lạc Tiểu Phàm, có phải em chán sống rồi không? – Lâm Nam Vũ quay sang cù Lạc Tiểu Phàm khiến chiếc xe loạng choạng, cũng may mà xe cộ trên đường ít, Lạc Tiểu Phàm không chịu được nữa, vội vàng xin lỗi:
- Tại em sai, em sai, xin đại hiệp tha cho tiểu nữ lần này! Lần sau không dám nữa.
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Nam Vũ nói nhỏ:
- Anh yêu em, Tiểu Phàm, rất yêu, rất yêu em.
Lạc Tiểu Phàm cũng nói lớn:
- Em cũng rất yêu Lâm Nam Vũ, giống như con cáo yêu con thỏ, ăn một phát hết luôn.
- Ha ha ha... – Trong xe rộn rã tiếng cười.
Sức khỏe Lâm Nam Vũ vẫn còn suy nhược, về tới nhà, Lạc Tiểu Phàm bắt anh nằm ngoan ngoãn trên giường, đích thân đi nấu cháo cho anh, còn làm thêm vài món ăn nữa. Lâm Nam Vũ ngồi trước mặt Lạc Tiểu Phàm, làm ra vẻ bất động, bắt Lạc Tiểu Phàm phải bón cho anh ăn khiến cô giận lắm:
- Anh không biết tự ăn sao? Làm gì mà bắt em bón!
Lâm Nam Vũ há miệng, ánh mắt rất vô tội, nói:
- Mau bón cho anh, nếu không anh sẽ chết đói đây. – Lạc Tiểu Phàm giận dữ nhét mạnh thìa cháo vào miệng Lâm Nam Vũ rồi ghé sát mặt anh, uy hiếp:
- Lâm đại hiệp, anh tán gái có cần em cởi quần áo giúp không?
Lâm Nam Vũ nuốt chỗ cháo trong miệng xuống, lắc đầu:
- Không cần, người đẹp sẽ giúp anh cởi quần áo, huống hồ em vụng về như vậy, anh không cần em cởi! – Còn chưa nói xong, anh đã bị một cái cốc vào đầu. Lạc Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng, nói lớn:
- Tự ăn đi, nếu không thì mời người đẹp tới bón cho anh.
Lâm Nam Vũ bật cười lớn:
- Có người ghen rồi, chua quá, chua quá. – Lạc Tiểu Phàm đâu chịu thừa nhận là mình ghen, chỉ có điều nghĩ tới việc Lâm Nam Vũ đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt là trong lòng đã thấy khó chịu.
Triệu Nhan Lỗi ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc, trầm tư suy nghĩ, thở một hơi dài, vừa nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm ở cùng với Lâm Nam Vũ là đã thấy khó chịu. Đã mấy ngày nay anh không về nhà ba mẹ, sợ phải nghe mẹ cằn nhằn, cũng sợ phải đối diện với những giọt nước mắt của em gái. Anh không làm được việc gì, ngay cả người phụ nữ mà anh yêu thương, anh cũng không có cách nào giành lấy được.
Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, Triệu Tiểu Mạn bước vào, hai mắt vẫn đỏ, nghiến răng nói:
- Anh hai, anh tìm Lạc Tiểu Phàm rồi giết đi cho em. Em không có được anh Vũ thì người khác cũng đừng mong có được!
Triệu Nhan Lỗi giật mình, đứng bật dậy, không dám tin là em gái mình lại đánh mất lý trí như thế.
- Tiểu Mạn, em điên rồi, việc này không thể, em có biết không? Đàn ông trên đời này nhiều như thế, em đâu cần vì một người mà hủy hoại mình, từ lâu anh đã nói Lâm Nam Vũ không hợp với em, em không nghe nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Triệu Tiểu Mạn châm chích:
- Anh hai, anh không giận sao? Chẳng phải anh cũng thích Lạc Tiểu Phàm sao? Anh có thể nhìn họ ở cạnh nhau, lẽ nào anh không muốn Lạc Tiểu Phàm trở về bên cạnh anh sao?
Triệu Nhan Lỗi cười đắng chát, lắc đầu:
- Em gái, tình yêu không giống những thứ khác, có thể bỏ tiền ra mua, có thể mang ra trao đổi. Giả sử người đó không yêu em thì cách tốt nhất là nên buông tay ra, để mình không bị tổn thương.
- Không ngờ anh trai của Triệu Tiểu Mạn lại vô dụng như thế, ngay cả người phụ nữ mà mình yêu thương cũng không giữ được, còn nói những lời chẳng ra sao. Anh không đi, em đi. Chắc chắn em sẽ xé xác Lạc Tiểu Phàm ra! – Nói xong, cô giận dữ lao ra ngoài. Triệu Nhan Lỗi vội vàng đuổi theo sau.
Chập tối, Lạc Tiểu Phàm xách túi đồ từ siêu thị trở về, rẽ vào bãi để xe, Lâm Nam Vũ đã ở nhà ngủ, không đi cùng cô. Lạc Tiểu Phàm mở cửa xe, đang định đặt đồ vào xe thì nhìn thấy có hai người đứng sau lưng lăm lăm con dao trên tay, đang tiến về phía cô. Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc, cũng may trong túi đồ mua về có móc quần áo, cô bèn cầm chặt trong tay, quay người nhanh như cắt, khiến hai người kia giật mình sợ hãi.
Hai người thấy xung quanh không có ai, là cơ hội ra tay rất tốt, huống hồ Lạc Tiểu Phàm chỉ là một cô gái yếu ớt, 20 vạn này chắc chắn bọn họ sẽ kiếm được vào tay. Một người trong đó hươ dao lên nhào tới, Lạc Tiểu Phàm nhẹ nhàng đá bay con dao của hắn xuống đất rồi một cú song phi đá hắn áp sát tường. Gã đàn ông còn lại kinh ngạc, hắn tưởng rằng hắn không phải ra tay với Lạc Tiểu Phàm, chỉ cần đồng bọn mình là đủ, ai ngờ Lạc Tiểu Phàm lại biết võ, thế là cũng múa dao lao tới, Lạc Tiểu Phàm vừa né người một cái rồi nhanh chóng đạp mạnh lên lưng hắn bằng một thế võ rất đẹp mắt.
Hai người này đều là những người bình thường, không có võ công gì, thấy Lạc Tiểu Phàm giỏi võ, tự biết mình không đối phó được, hai người nhìn nhau rồi quay người bỏ chạy. Lạc Tiểu Phàm hơi kinh ngạc, không biết hai người nay sao lại định giết mình, bản thân mình cũng đâu có đắc tội với ai? Cô lắc đầu rồi leo lên xe.
- Cái gì? Hai người không giết được cô ta? – Triệu Tiểu Mạn cầm điện thoại, kinh ngạc hỏi.
- Vâng, cô ta lợi hại quá, hai chúng tôi đều không phải đối thủ của cô ta, xem ra cô ta cũng luyện võ, không có mười mấy người thì không xử được đâu. Cô tìm người khác đi!
- Hai anh đúng là vô dụng! –Triệu Tiểu Mạn hằn học cúp điện thoại, đi đi lại lại trong phòng rồi bỗng dưng nhìn tấm ảnh chụp chung giữa cô và Lâm Nam Vũ, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lạc Tiểu Phàm về tới nhà, vẫn còn nghĩ về chuyện vừa nãy: Rốt cuộc là ai cố tình làm hại cô nhỉ? Lâm Nam Vũ thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm không bình thường, bèn đón túi đồ trên tay cô, ngạc nhiên hỏi:
- Em làm sao thế?
- Vừa nãy lúc em đi mua đồ, có hai người cầm dao tới định giết em.
- Cái gì? – Lúc đầu Lâm Nam Vũ tưởng Lạc Tiểu Phàm nói đùa, nhưng trông cô lại không có vẻ gì là đùa cợt, anh căng thẳng nắm chặt tay cô. – Vậy em có làm sao không?
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Em không sao, nhưng em đang nghĩ, hai người họ vì sao lại muốn giết em, thật là lạ!
Lâm Nam Vũ nghĩ tới mẹ của mình trước tiên, nhưng rồi lại thấy không phải, cho dù bà không đồng ý cho anh và Tiểu Phàm ở bên nhau thì bà cũng không thể tìm người giết cô được,huống hồ bà cũng không thể quen biết những người như thế.
Lẽ nào là cô ta? Hồi ông ngoại của Triệu Tiểu Mạn còn sống, ông ta là một tay anh chị có tiếng trong làng xã hội đen, chỉ vì ông có mỗi mẹ Triệu Tiểu Mạn là con gái, con rể Triệu Cương lại là một thư sinh nên tới đời của cô, gần như đã đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với bọn xã hội đen. Nhưng đồ đệ của ông ta không ít, nếu Triệu Tiểu Mạn muốn tìm một vài người để giết Lạc Tiểu Phàm thì chắc là cũng đơn giản. Thật sự là cô ta sao?
- Tiểu Phàm, anh ra ngoài một lát. – Lâm Nam Vũ xỏ giày vào, Lạc Tiểu Phàm giữ tay anh lại, hỏi:
- Anh đi đâu?
Lâm Nam Vũ đặt tay lên vai cô, ánh mắt có vẻ xấu hổ:
- Không ngờ em ở cùng với anh lại không được yên ổn, dẫn tới chuyện như thế này, anh biết ai định giết em, anh đi tìm cô ta.
- Là ai?
Lâm Nam Vũ trầm tư một lát:
- Anh vẫn không dám khẳng định, nhưng có thể là Triệu Tiểu Mạn.
Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc:
- Sao có thể thế được, cô ấy là con gái, làm sao có thể quen biết những người đó.
- Em đừng lo nữa, anh đi tìm cô ta. – Lâm Nam Vũ đẩy tay Lạc Tiểu Phàm ra, gọi taxi rồi tới nhà Triệu Tiểu Mạn, gọi điện thoại cho cô, nói. – Anh đang ở dưới nhà em, có chuyện cần nói, em xuống đây.
- Anh Vũ, anh tìm em có chuyện gì không? – Trong lòng Triệu Tiểu Mạn thấy rất căng thẳng, lẽ nào việc cô tìm người giết Lạc Tiểu Phàm, anh Vũ đã biết rồi sao? Nếu không sao anh lại tới tìm cô? Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Lâm Nam Vũ bực bội hỏi:
- Em có xuống hay không?
Triệu Tiểu Mạn giả vờ ho một tiếng:
- Anh Vũ, em bị củm rồi, đang nằm trên giường, không xuống được, có chuyện gì hôm khác nói được không?
Lâm Nam Vũ thấy Triệu Tiểu Mạn không chịu xuống, trong lòng càng chắc thêm vài phần, bèn hỏi:
- Hai người đó có phải do em tìm không, em nói thật cho anh biết.
Triệu Tiểu Mạn chối biến:
- Anh Vũ, anh nói gì thế? Hôm nay em ở nhà, chẳng làm gì cả.
Lúc này thì Lâm Nam Vũ thực sự nổi giận:
- Anh nói cho em biết, Tiểu Mạn, chuyện của anh và em cho dù không có Lạc Tiểu Phàm thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Sau này em từng gây phiền phức cho cô ấy nữa, có việc gì thì cứ đối phó với anh.
- Anh Vũ... – Triệu Tiểu Mạn đang định nói gì đó thì đầu bên kia, Lâm Nam Vũ đã cúp điện thoại.
Lạc Tiểu Phàm vẫn ở nhà đi qua đi lại, đầu óc rối bời, sợ Lâm Nam Vũ xảy ra việc gì thế. Vừa thấy anh trở về, cô đã vội vàng chạy ra đón, Lâm Nam Vũ không nói gì cả, chỉ cười, nói:
- Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi!
Hôm sau, Lạc Tiểu Phàm đang ngồi trong phòng làm việc giải quyết mấy việc còn tồn đọng thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn, sửng sốt khi thấy Triệu Tiểu Mạn. Thực ra trong thâm tâm Lạc Tiểu Phàm, cô luôn cảm thấy mình có lỗi với Triệu Tiểu Mạn, dù sao Triệu Tiểu Mạn mới là bạn gái chính thức của Lâm Nam Vũ, thấy Triệu Tiểu Mạn, ít nhiều gì Lạc Tiểu Phàm cũng thấy ngượng ngùng.
Triệu Tiểu Mạn nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, chỉ hận là mình không thể cho cô vài cái tạt, cố kìm nén tâm trạng của mình, cô mỉm cười nhạt nhẽo, nói:
- Tôi biết tôi tới tìm chị thế này hơi đường đột, nhưng... – Nước mắt cô rơi ra. – Tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tới đây cầu xin chị. – Cô lấy ra một tấm ảnh trong túi xách, đưa cho Lạc Tiểu Phàm, đó là một bức ảnh rất kỳ lạ, trên đó chỉ có một hình ảnh rất khó hiểu.
Triệu Tiểu Mạn đột nhiên quỳ thụp xuống dưới chân Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi mang thai rồi.
Lạc Tiểu Phàm sững sờ:
- Cô có thai, vậy...
Triệu Tiểu Mạn gật đầu:
- Là của anh Vũ, chị còn nhớ bức ảnh bị đăng lên tạp chí chứ?
- Là cô sao?
- Vâng. – Triệu Tiểu Mạn gật đầu. – Anh Vũ nói anh ấy thích tôi, muốn ở cùng với tôi.
Lạc Tiểu Phàm vội vàng hỏi:
- Anh ấy biết chuyện cô mang thai chưa?
- Biết, chẳng nhẽ anh ấy chưa nói cho chị nghe sao? – Triệu Tiểu Mạn ngước khuôn mặt vô tội lên.
Lạc Tiểu Phàm ngồi trên ghế, sắc mặt hoảng hốt, những giọt nước mắt đau đớn lăn ra:
- Anh ấy biết...
Triệu Tiểu Mạn ôm chặt lấy chân Lạc Tiểu Phàm, ngẩng đầu lên, lắc lắc người cô:
- Tôi biết chị cũng từng bị người ta phản bội, chắc là chị biết nó có mùi vị như thế nào, huống hồ tôi còn mang thai đứa con của anh ấy, chị bảo tôi phải làm thế nào? Tôi cầu xin chị, hãy buông tha anh ấy! Hãy trả anh ấy lại cho tôi, con tôi không thể không có cha. – Cô đau đớn khóc.
Trái tim Lạc Tiểu Phàm như vỡ vụn, tại sao anh lại như thế, tại sao? Chẳng nhẽ đàn ông đều không có tinh thần trách nhiệm sao? Cô mặc kệ sự níu kéo của Triệu Tiểu Mạn, cô muốn tìm Lâm Nam Vũ để hỏi cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Tiểu Mạn đứng lên, chặn cửa, khuôn mặt hoảng hốt:
- Chị không được nói với anh Vũ là tôi tới tìm chị, nếu không anh ấy sẽ không để ý tới tôi nữa.
Lạc Tiểu Phàm gật đầu:
- Tôi sẽ không nói đâu, không nói đầu.
Nhìn khuôn mặt thất thần của Lạc Tiểu Phàm, Triệu Tiểu Mạn nở một nụ cười độc ác.
Lâm Nam Vũ đang ở nhà chuẩn bị bữa tối, đầu tiên thì anh làm khê cơm, thức ăn thì hoặc quên cho muối, hoặc cho quá nhiều khiến mặt mũi anh nhem nhuốc cả. Ngày trước nhìn thím Lâm làm rất đơn giản, sao tới lúc tự làm lại khó như vậy? Ngẩng đầu lên, thấy Lạc Tiểu Phàm đã quay về, đang thay giày ở cửa, sắc mặt nhợt nhạt. Lâm Nam Vũ vội vàng tháo tạp dề ra, đi ra cửa, quan tâm hỏi:
- Sao em về sớm thế, có phải vì nhớ anh không?
Lạc Tiểu Phàm gượng gạo cười, nhìn Lâm Nam Vũ một cái, bây giờ khuôn mặt đẹp trai của Lâm Nam Vũ trong mắt cô trở nên thật ngứa mắt. Cô nói:
- Em hơi mệt nên về nhà sớm. – Lạc Tiểu Phàm ngồi lên ghế salon, nhắm mắt lại, không biết làm thế nào để mở miệng hỏi anh.
Lâm Nam Vũ đặt một cốc nước lên bàn, đưa tay lên sờ thử trán Lạc Tiểu Phàm, không nóng, nhưng sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm quả thật là rất khó coi, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi:
- Sao thế? Nói cho anh biết chỗ nào không khỏe?
- Em... – Lạc Tiểu Phàm mở mắt, nhưng đụng phải ánh mắt quan tâm của Lâm Nam Vũ, cô lập tức trốn tránh. Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm ấp úng thì hơi ngạc nhiên:
- Em làm sao thế? Có chuyện gì hả? Có phải là lão béo đuổi việc em không? – Nói xong, Lâm Nam Vũ lại cười.
Lạc Tiểu Phàm khẽ cắn môi:
- Em muốn hỏi anh, người đàn bà trên báo là ai? – Đồng thời, hai mắt cô nhìn Lâm Nam Vũ chăm chú. Lâm Nam Vũ không ngờ Lạc Tiểu Phàm lại hỏi tới chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng lên, không dám nhìn thẳng Lạc Tiểu Phàm"
- Sao đột nhiên em lại hỏi vấn đề này? Chỉ là một người đàn bà mà anh mới quen thôi mà.
- Vậy sao? – Giọng nói của Lạc Tiểu Phàm thật là lạnh lẽo. – Em còn tưởng là Triệu Tiểu Mạn cơ!
Lâm Nam Vũ không rét mà run:
- Sao em lại nghĩ tới cô ấy?
Lạc Tiểu Phàm không nhịn được nữa, nói lớn:
- Em hỏi anh, có phải là cô ta không?
Lâm Nam Vũ quay đầu lại, thấy ánh mắt hung dữ của Lạc Tiểu Phàm, chỉ đành gật đầu. Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy hoa mày chóng mặt, ngã ngồi ra ghế. Lâm Nam Vũ vội vàng chạy lại,ôm chặt lấy cô:
- Tiểu Phàm, em làm sao thế? Không phải anh không định nói với em,nhưng anh sợ em không tha thứ cho anh. Anh sẽ xử lý việc này. Anh không yêu cô ấy, đó là một sai lầm, hôm đó anh tưởng cô ấy là em, anh thực sự không cố ý mà.
Lạc Tiểu Phàm không nói lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt. Lâm Nam Vũ cũng chẳng biết phải làm gì, nước mắt rơi ra, khẩn cầu:
- Tiểu Phàm, em phải tin anh, anh thực sự không cố ý, em tha thứ cho anh được không? – Lạc Tiểu Phàm quay người đi, không muốn nhìn anh, Lâm Nam Vũ bế cô lên giường, giúp cô đắp chăn rồi không dám làm phiền cô nữa, chỉ biết im lặng ngồi bên nhìn cô.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Lạc Tiểu Phàm quay người lại, ôm chặt eo Lâm Nam Vũ, vùi mặt vào lồng ngực anh, nói nhỏ:
- Em nhớ anh. – Có nhiều lúc đây chỉ là một câu ám ngữ giữa hai vợ chồng, Lâm Nam Vũ đã ở bên cạnh cô, Lạc Tiểu Phàm không thể nói là nhớ cô, đó chỉ là ám ngữ của tình yêu. Khi hai vợ chồng cãi nhau, không thể hòa giải, vài phút giây ân ái có thể giải quyết mọi khúc mắc.
Lâm Nam Vũ vội vàng ôm chặt lấy Lạc Tiểu Phàm, anh còn khát khao được người yêu tha thứ hơn cả cô, thấy Lạc Tiểu Phàm nói muốn có anh, Lâm Nam Vũ cảm thấy có thể là vì cô đã tha thứ cho anh rồi. Anh nhẹ nhàng cởi quần áo của Lạc Tiểu Phàm, hôn lên khắp người cô, hai người càng hiểu nhau thì càng hòa hợp, cảm giác này khiến anh say mê, bởi vì đó là cảm giác mà anh chưa từng có với người đàn bà khác.
Lạc Tiểu Phàm tham lam quấn lấy người Lâm Nam Vũ, nhưng dường như như vậy vẫn còn chưa đủ. Lâm Nam Vũ có phần không đối phó nổi, thờ dài:
- Xong rồi! Anh thấy anh già rồi.
- Tại sao? – Lạc Tiểu Phàm buồn rầu hỏi.
Lâm Nam Vũ véo mũi cô:
- Bây giờ anh không đáp ứng nổi Tiểu Phàm của anh rồi, có phải vì anh già rồi không?
Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu:
- Anh thật là đáng ghét. – Lâm Nam Vũ cười lớn, ôm chặt cô vào lòng, âm thầm quan sát sắc mắt của Lạc Tiểu Phàm, thấy có vẻ đã khá hơn nhiều mới yên tâm hơn:
- Tiểu Phàm, em nói xem, chúng ta có con được không?
- Con? – Sắc mặt Tiểu Phàm lập tức thay đổi. Lâm Nam Vũ thấy Tiểu Phàm có vẻ không vui, tưởng là cô cũng giống những người phụ nữ khác, sợ sinh con sẽ hỏng ngoại hình, vội cười nói:
- Nếu giờ em chưa thích có thì sau này cũng được. Vả lại bây giờ anh cũng không muốn vợ anh đi hầu hạ người đàn ông khác, cho dù là con trai anh thì anh cũng sẽ ghen đấy.
- Chẳng ra sao cả. – Lạc Tiểu Phàm nói xong không nói gì nữa, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Sáng sớm, khi Lâm Nam Vũ tỉnh lại, sờ sang bên cạnh không thấy ai. Anh lập tức mở mắt ra rồi đi tìm kiếm khắp nơi, phòng tắm, ban công, nhà bếp, hình như lại quay lại với lần đầu tiên, trong lòng Lâm Nam Vũ có một dự cảm không lành, ánh mắt anh dừng lại nơi bàn ăn, trên đó có một tờ giấy. Lâm Nam Vũ không dám cầm lên xem, tay anh khẽ run rẩy, khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng của mình, cầm tờ giấy lên, trên đó chỉ có mấy chữ:
Em là một người đàn bàyêu tiền, bây giờ anh không còn tiền nữa, bởi vậy em không thể ở cùng với anh.
Lâm Nam Vũ há hốc miệng, anh không dám tin đây là những lời mà Lạc Tiểu Phàm nói, cô chưa bao giờ là người ham tiền cả. Anh điên cuồng lao vào trong phòng, mở tủ quần áo, đa số mọi thứ trong đó đều vẫn còn, chỉ thiếu mỗi bộ quần áo mà anh mua cho cô, và cả bức ảnh của anh nữa. Lâm Nam Vũ vội vàng mặc quần áo vào, xuống lầu đi khắp nơi tìm Lạc Tiểu Phàm, xe của cô cũng không thấy đâu nữa. Lâm Nam Vũ vội vàng gọi điện thoại tới công ty cô, người ở đó nói cô đã từ chức rồi, còn đi đâu thì họ cũng không biết.
Lâm Nam Vũ như phát điên, ngồi trong nhà Lạc Tiểu Phàm, cứng đờ như một khúc gỗ, không biết mình làm sai việc gì mà Lạc Tiểu Phàm lại như vậy. Lẽ nào... vì anh tưởng rằng mình quá thông minh, tưởng rằng Lạc Tiểu Phàm sẽ tha thứ cho anh, thì ra tối qua cô đã suy nghĩ kỹ, đã quyết định rời xa anh nên mới như vậy? Lẽ ra mình phải phát hiện ra mới phải. Lâm Nam Vũ, mày là một thằng ngốc sao? Sao mày có thể để mất Lạc Tiểu Phàm! Tiểu Phàm, em quay về đi! Anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa.
Ba ngày sau, Lâm Nam Vũ vẫn ngồi trên ghế salon, không ăn không uống, điện thoại người ta gọi tới anh cũng không nghe, cứ ngồi đó như người mất hồn, chờ đợi Lạc Tiểu Phàm xuất hiện trước mặt anh. Bỗng dưng anh nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt thẫn thờ lập tức sáng lên, Lâm Nam Vũ đứng bật dậy, nhào ra cửa. Nhưng anh lập tức thấy thất vọng, đó là một người phụ nữ trung niên, bà nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng kinh ngạc:
- Cậu là ai?
Lâm Nam Vũ nắm chặt tay bà:
- Bác có gặp Lạc Tiểu Phàm không? Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu?
- Lạc Tiểu Phàm, cô ấy đi rồi, nói là tới thành phố khác.
- Đi rồi, cô ấy đi rồi? – Lâm Nam Vũ không chịu đựng nổi nữa, ngất đi.