• 910

Chương 103: Tiểu biệt thắng tân hôn*


Bác hai cầm tấm thẻ, sắc mặt có chút khó coi,
Bác vẫn muốn cháu có thể khuyên nhủ mẹ cháu hòa giải với bố kìa. Cuộc sống chính 8là như vậy mà, trên đời này làm gì có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ.


Lưu Mang ngán ngẩm không muốn thảo luận 3thêm về vấn đề này nữa, nói một cách quả quyết,
Xem biểu hiện của ông ấy đã, khi nào ông ấy thực sự bỏ rượu, khi đó cháu sẽ lạ9i tới đón ông ấy về sống cùng.


Cô không phải không nghĩ tới viễn cảnh bố mẹ về sống chung một nhà với nhau, nhưng một 6khi họ về chung một nhà, cuộc sống bình lặng sẽ biến thành cảnh gà bay chó chạy, không một phút giây yên bình.

Bác hai!
Lưu Mang vội vàng chạy theo, nói,
Đừng nói với bố rằng cháu đưa bác tiền, bác đừng nói gì với ông ấy hết.

Bác hai ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.
Cô chỉ sợ bản thân vừa mềm lòng một cái, cái người mãi mới mua được vé xe về nhà như Lưu Khánh Quân sẽ ở lại đây. Ông ta vẫn nung nấu ý định ở lâu dài trong Thành phố Hổ Phách, nếu không phải vì cô năm lần bảy lượt chế giễu ông ta, thì một người sĩ diện như Lưu Khánh Quân sao có thể dễ dàng rời đi như vậy chứ.
Cô lại càng không thể cho ông ta biết mình đã đưa bác hai thẻ ngân hàng để chu cấp tiền sinh hoạt cho ông ta. Cô sợ mình sẽ có một ngày bỗng trở thành cái máy rút tiền không giới hạn của ông ta. Ông ta tiêu hết tiền vào rượu chè, cá cược, liền gọi hết cuộc này tới cuộc khác để mượn tiền, nếu cô nhất quyết không đưa thì lại bị người đó gọi điện mắng chửi. Những ngày tháng đó cô đã nếm quá đủ rồi.
Lưu Mang nhìn họ đi vào ga, nước mắt lăn dài xuống gò má.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể cứng rắn được. Cô liên tục bắt bản thân phải đoạn tuyệt với Lưu Khánh Quân, năm lần bảy lượt tự nhủ rằng Trình Nhu sẽ không có bất kì tình cảm nào với người bố này hết. Cuối cùng thì cô vẫn bị Trình Nhu nói trúng tim đen. Bà cũng chỉ có thể dùng mọi cách để cố gắng duy trì cuộc sống tương đối bình thường của ba người mà thôi.
Trình Nhu cũng hết cách với cô con gái của mình, nhìn đôi trẻ, thở dài một tiếng rồi quay vào trong bếp.
Lưu Mang ngồi trên sô pha, hơi xê dịch người ra chỗ khác, khoanh chân lại, nhìn Nhan Thần Mặc, hỏi dò,
Ngày mai bắt đầu đi học lại rồi, anh có kế hoạch gì không?


Kế hoạch gì cơ?


Mẹ, Mang Mang đổ oan cho con kìa!
Nhan Thần Mặc tỏ vẻ oan ức, vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, tao nhã cầm chén trà lên, khẽ thổi mấy hơi.
Lưu Mang cuống tới giậm chân, xoắn xuýt chất vấn,
Rốt cuộc là anh ấy mua chuộc mẹ từ lúc nào mà mẹ chẳng về phe con gái ruột của mình chút nào hết vậy!
Mẹ ruột mình lại đi bênh vực người ở đẩu ở đâu, khiến cho cô thật sự có chút ghen tị với Nhan Thần Mặc.
Trình Nhu nhìn thấy dáng vẻ của con gái, bật cười
Mẹ còn không hiểu con sao? Con mà tủi thân thật thì còn có thể ở đây mà bình tĩnh nói chuyện sao? Có mà nhảy dựng lên rồi thì có.

Lưu Mang đột nhiên ngẩng lên lườm anh,
Ngoài anh ra còn ai bắt nạt em nữa chứ…

Anh đúng là bị cô bé này đổ oan cho mà. Nhan Thần Mặc đầu hàng, liên tục nhận sai, chạy nhanh về phía trước. Anh đây không thèm so đo tính toán với cô bé đang đau khổ như vậy đâu.
Về đến Thành phố Hổ Phách, Trình Nhu đang tính toán lại sính lễ Nhan gia mang tới, đem chúng cất vào két sắt trong phòng sách.

Mình ông ấy thôi thì dùng gì mà nhiều thế chứ. Bác sẽ giúp cháu trông chừng, đốc thúc ông ấy cai rượu,
Bác hai kéo Lưu Mang, nói,
Bác chỉ muốn cháu nhớ về những điểm tốt của bố cháu rồi về từ từ khuyên nhủ mẹ cháu. Được không?

Giọt nước mắt nóng ẩm bỗng nhiên lăn xuống, Lưu Mang lau nước mắt, miễn cưỡng đồng ý. Dù sao thì cô cũng đã nói điều kiện duy nhất của việc này rồi, nếu thực sự muốn sống cùng nhau, thì còn phải xem biểu hiện của Lưu Khánh Quân nữa.

Được rồi, các bác về đây. Cháu nhớ học hành chăm chỉ nhé.

Lần này cô thật sự không phải khóc vì tức Lưu Khánh Quân mà, Lưu Mang cũng không cãi lại, dù gì thì chuyện cô khóc cũng vẫn có liên quan đến Lưu Khánh Quân. Nhìn thái độ của Trình Nhu, Lưu Mang cũng không tiện nói về chuyện thẻ ngân hàng với bà. Mặc dù Trình Nhu sẽ không trách cô, nhưng chắc chắn vẫn sẽ càm ràm cô vài câu.
Lưu Mang im lặng, không nói một lời, ngồi xuống bên cạnh Nhan Thần Mặc ngoan ngoãn nghe Trình Nhu dạy dỗ.

Được rồi mà mẹ, được rồi mà,
Lưu Mang bịt tai,
Mẹ nói đi nói lại chuyện này cũng không dưới hai mươi lần rồi. Con đói rồi, con muốn ăn cơm!

Trong ba người, người mà cô tin tưởng nhất là bác hai, chỉ là sau này họ bị Lưu Khánh Quân mượn tiền đến phát sợ, nên không dám hỗ trợ mẹ con cô về mặt kinh tế nữa. Ngay cả một người trước giờ chưa từng quỵt nợ như Trình Nhu mượn họ tiền để trả khoản học phí kếch xù hay tiền viện phí cho cô, họ cũng không dám cho mượn một đồng, còn phải đi nói lại với Lưu Khánh Quân, khiến Lưu Khánh Quân lại quay ra khiêu khích châm chọc mẹ con cô.

Số tiền này cũng không lớn, hi vọng bác có thể trông nom bố giúp cháu, đừng để ông ấy vừa vung tiền ra đã không còn một đồng nữa,
Lưu Mang nói,
Đưa cho một trăm tệ ông ấy cũng mang đi mua rượu, có một vạn tệ cũng đem đi mua rượu, lại càng uống rượu dữ hơn, đánh bạc cũng nhiều hơn. Cháu biết bác bình thường cũng khá bận, nếu bác có chút thời gian thì bác qua nhà xem ông ấy ăn uống thế nào rồi mua ít đồ ăn giúp cháu được không? Cháu sẽ thường xuyên chuyển tiền cho bác.

Trong quảng trường người qua người lại, những người lao động kéo chiếc túi dệt đi ngang qua họ, gương mặt họ đều già nua, mang đầy vẻ mệt mỏi, bơ phờ.

Đúng là con gái thì chỉ có mẹ hiểu nhất!

Khả năng nịnh hót của Nhan Thần Mặc đúng là không có giới hạn, cứ đứng trước mặt Trình Nhu một cái là lại bắt đầu không dừng lại được.

Lại bực mình vì chuyện của bố con chứ gì,
Trình Nhu thở dài một tiếng, cũng không ngại Nhan Thần Mặc ở đây mà liền nói chuyện của Lưu Khánh Quân,
Nói với con bao nhiêu lần rồi, ông ta không đáng để con phải khóc lóc như vậy đâu, cũng chỉ lãng phí nước mắt mà thôi! Mẹ sống cùng ông ta bao nhiêu năm rồi, số lần khóc làm sao ít hơn con được, số lần mẹ cho ông ta cơ hội cũng không đếm xuể, nhưng con thấy đấy, có ích gì đâu!

Con tàu màu trắng dừng lại ở sân ga, mới vài phút trước, con tàu còn rít qua làn đường cô đang đứng. Lưu Khánh Quân đi rồi, cuộc sống của thành phố S lại trở về như trước – bình yên, thoải mái, nỗi lo cũng dần dần biến mất khỏi tâm trí của cô.
Nhan Thần Mặc ngồi trên xe, liếc cô một cái, dùng giọng nói ấm áp đầy mê hoặc, nói với cô,
Thực ra em cũng không ghét bố mình nhiều đến thế.

Lưu Mang ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, hỏi vặn,
Em nói em ghét ông ấy khi nào chứ,
cô mím môi, nhắm chặt mắt, bỗng muốn khóc òa lên,
Em thất vọng về ông ấy.

Theo như ý của Nhan Thần Mặc, Thành phố Hổ Phách liền trở thành nhà mẹ đẻ của Lưu Mang, còn căn nhà Trình Nhu vừa mới mua tặng đôi trẻ thì thành ngôi nhà thứ hai của họ.
Mẹ.

Vừa vào nhà, Nhan Thần Mặc đã dẻo miệng gọi một tiếng vô cùng dễ nghe, Trình Nhu còn đáp lại liên tục. Chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, bà liền lo lắng quan tâm hỏi han xem vừa có chuyện gì xảy ra. Thấy Lưu Mang chỉ tay về phía Nhan Thần Mặc, gương mặt của Trình Nhu viết rõ hai chữ không tin.

Con nói thật đó mẹ!
Lưu Mang nhấn mạnh cho mẹ mình biết Nhan Thần Mặc đã bắt nạt mình, chỉ là dù cô nói gì đi chăng nữa thì Trình Nhu cũng không thèm tin con gái tới nửa lời.
Cô cảm thấy thất vọng về Lưu Khánh Quân, vậy còn anh thì sao? Từ trước tới giờ Bùi Vân chưa từng quan tâm chăm sóc hai anh em họ, còn coi hai đứa con của mình như người xa lạ. Vậy thì sao bản thân anh lại phải khổ sở theo đuổi một loại tình cảm mà anh chưa từng có được chứ?
Nhan Thần Mặc im lặng thương xót nhìn Lưu Mang đang khóc to hơn, đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ giúp đỡ Lưu Khánh Quân, nhưng đều bị Lưu Mang từ chối.

Được rồi, đừng khóc nữa. Ai không biết lại tưởng anh bắt nạt em đấy.
Nhan Thần Mặc nhìn bộ dạng khóc sướt mướt của cô, bất giác bật cười.
Bác hai 5cũng cảm thấy thương anh mình, nhưng phần nhiều vẫn là đồng cảm,
Bố cháu cũng đáng thương lắm. Không có người nấu cho ăn, không có ai giặt đồ cho mặc…

Ồ, hóa ra trong quan niệm của họ, người vợ chính là bảo mẫu giặt đồ nấu nướng, ngoài ra còn phải sinh con nối dõi nữa.

Bác.
Lưu Mang ngắt lời bà ta.
Phạm vi của từ này khá lớn, Nhan Thần Mặc thật sự không biết Lưu Mang định hỏi về chuyện gì.


Chuyện anh muốn sống ở trường hay ở nhà đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.