Chương 109: Vết “dâu tây” này phải giải thích sao
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1534 chữ
- 2022-02-04 05:20:51
Cánh cửa gỗ bỗng vang lên tiếng gõ cửa trong trẻo dễ nghe.
Cũng chỉ có một vài người có thể đến phòng của hai người cô mà thôi.
Tên bỉ ổi chết tiệt, dám sàm sỡ bà đây à! Để xem bà đây có vứt anh vào núi cho sói ăn không!
Lưu Mang lê lết chân vào phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất để gột sạch từ trên xuống dưới, sau đó đen thui cả mặt bước ra khỏi phòng.
Biết rồi,
Nhan Thần Mặc không có ý tốt, kéo dài âm cuối,
Cậu có thể về rồi đấy.
Nếu không phải vì bản thân quên mất không mang mấy thứ thuốc thang thì anh còn lâu mới để cho Lê Xuyên bước vào căn phòng này, quấy rầy thế giới riêng của hai người họ.
Sao cậu lại tới đây, không phải để Lăng Vi tới sao.
Nhan Thần Mặc nhìn hũ thuốc bôi xương khớ6p trên tay người kia, xấu xa hỏi.
Lê Xuyên thấy Lưu Mang giật giật chiếc chăn, đầu tóc lại rối bù, lạnh nhạt nói:
Cô ấy đang tắm,
Anh5 đặt hũ thuốc vào tay Nhan Thần Mặc, nói,
Miệng vết thương nhớ là phải dùng cồn để khử trùng nhé, sau đó bôi chút cái này vào. Sáng mai dậy là khỏi ngay.
Đúng là nữ sinh, quan tâm tỉ mỉ hơn mấy tên nam sinh nhiều.
Lưu Mang buồn bực không vui tiến đến bên cạnh Lăng Vi, giữ khoảng cách với Nhan Thần Mặc, nói:
Em đỡ nhiều rồi ạ.
Được rồi đấy.
Nhan Thần Mặc lấy băng gạc cuốn quanh chân cô như cái bánh tét, nhìn như thể béo phì, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Lưu Mang nhúc nhích mấy ngón chân, càng nhìn càng thấy vui.
Lúc nhỏ bọn em còn nằm ngủ trưa chung trên một cái giường cơ mà, giờ lớn rồi...
Bây giờ khác rồi!
Anh nghiêm mặt, kéo chân cô về phía mình, sau đó bôi thuốc lên vết thương cho cô,
Ngoại trừ anh với mẹ em ra, không được để người khác nhìn thấy em lúc mặc đồ ngủ nữa!
Ưm...
Nhìn cô bị bộ áo ngủ dày cộp cùng lớp chăn quấn chặt không thể xoay người mà phát ra tiếng kêu khe khẽ, anh nhẹ nhàng đẩy người cô ra. Chỉ là cứ vừa bị anh chạm vào người, cô đều sẽ đổi sang một tư thế nằm khác, lúc thì cuộn tròn cả người lại, lúc thì nằm ngay ngắn thẳng tắp, một lúc sau thì lại gác đùi lên trên bụng anh.
Đêm khuya, ánh trăng trên núi lúc sáng lúc mờ. Tiếng các nhân viên phục vụ đi lại trên hành lang trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhan Thần Mặc nhìn dáng người đang dang tay dang chân thành hình chữ ‘đại’ (大) trên giường, bất giác nở nụ cười.
Có phải trước đây chưa từng nhìn đâu, mà em cũng đang mặc một cái áo ngủ dày như vậy cơ mà!
...
Nhan Thần Mặc tự hiểu bản thân lúc nãy không cẩn thận đã làm đau cô, cho nên cũng không cãi lại gì.
Lưu Mang ngây người mất mấy giây, chu miệng,
Độc tài! Độc tài quá đi mất!
Mặc đồ ngủ thì sao chứ, cô còn toàn mặc đồ ngủ ra ngoài đường mua thức ăn đây này! Cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu. Cái tên Nhan Thần Mặc này ngang ngược thật, lại còn biến thái vô cùng tận nữa!
Ừ,
Lăng Vi đáp một tiếng,
Thực ra thì tôi muốn tới chỗ đỉnh núi đằng kia chơi thử bungee cơ, trò đấy có vẻ kích thích lắm. Những bạn đi tham quan chắc cũng đã về tới điểm đích rồi...
Em xin lỗi, đều tại em dậy muộn.
Lưu Mang nói.
Thấy dáng vẻ hai người như vậy, Kim Hạo Vũ cười trộm mấy tiếng, ghé vào bên tai Nhan Thần Mặc, không biết là nói gì với anh, ánh mắt lại vẫn đảo qua đảo lại chỗ hai người bọn họ.
Anh Lê Xuyên đâu rồi ạ?
Lưu Mang nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Lê Xuyên, anh không phải là người sẽ đi trễ, không lẽ là tham gia vào nhóm khác đi thăm quan rồi sao?
Anh ấy về thành phố từ sớm rồi. Nghe nói luật sư Lê vừa hay đang ra tòa biện hộ cho người ta ở đây, cho nên yêu cầu anh ấy tới dự thính, nói là tối nay sẽ trở lại đây.
Lăng Vi nói.
Ầy, nếu vậy thì hôm nay chỉ có bốn người nhóm chúng ta đi dạo xung quanh rồi.
Kim Hạo Vũ đi đằng trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bọn họ một cái.
Đôi lông mày đậm của anh nhướng lên, cắn đôi môi gợi cảm, chậc một tiếng,
Nếu anh nói anh chưa làm gì em hết thì em có tin không?
Có điên mới tin anh đấy!
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, vô cùng dễ nghe, khiến cho Lưu Mang đang mơ màng buồn ngủ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Lưu Mang chớp mắt, nhìn chiếc đèn đối diện giường vẫn mở sáng trong ánh hoàng hôn, vững tâm nhắm mắt lại.
Nói là không làm gì mình cơ mà, thế cái đống
dâu tây
trên bắp tay cô đây thì phải giải thích thế nào hả!
Cũng may là cô còn mặc một cái áo ba lỗ bên trong, nếu không thì đêm qua đã bị người kia
ăn
sạch sẽ rồi.
Này, anh bị điên hả!
Lưu Mang buột miệng nói.
Mụn nước dưới chân chạm phải ga 9trải giường, khiến cô cảm thấy đau xót.
Em ngủ say thật đấy nhỉ.
Nhan Thần Mặc co người, chen vào nằm cạnh cô, nhẹ nhàng cẩn thận cởi bỏ khuy áo, lột bỏ áo khoác trên người cô ra.
Ngắm nhìn làn da trơn bóng cùng cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài của cô, anh khẽ nở nụ cười.
8Lưu Mang mặc chiếc áo ngủ bông, nằm trên giường, nhấc chân gác lên đùi Nhan Thần Mặc,
Vào đi.
Nhan Thần Mặc nhìn thấy người bước vào 3là Lê Xuyên, lập tức bọc Lưu Mang lại thật kĩ.
Nếu đã như vậy thì em còn hỏi làm gì,
Nhan Thần Mặc không thèm để ý tới cô, nhìn sắc trời sáng rực bên ngoài cửa sổ, nói,
Anh ra ngoài đợi em, tất cả mọi người đều ra ngoài chơi cả rồi, có mỗi mình em dậy muộn thôi đấy.
Quác quác quác! Nhìn bóng lưng thoải mái của anh, Lưu Mang nắm chặt chiếc chăn trong tay, kiểm tra lại cơ thể mình từ trên xuống dưới.
Lê Xuyên cũng không muốn ở lại trong phòng của đôi kia, chỉ đơn giản nói một câu chúc ngủ ngon rồi lập tức rời đi.
Lưu Mang vắt hai tay trên đầu giường, tức giận phì phò nhìn Nhan Thần Mặc cúi đầu, lấy thuốc bôi ra.
Đồ ngốc,
Nhan Thần Mặc ghét bỏ trợn trắng mắt nhìn cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống, đắp chăn cho cô, mất hứng nói,
Nể tình em đang bị thương, cho nên tối nay anh tha cho em. Mau đi ngủ đi cho anh, anh đi tắm rửa đã.
Nghe người kia nói vậy, Lưu Mang thật sự an tâm hơn không ít. Cũng đúng, nếu anh muốn dùng sức mạnh để cưỡng bức cô thật, thì các mụn nước trên hai chân của cô hiện tại chỉ cần chạm nhẹ vào thôi chẳng lẽ không đau chết luôn sao. Coi như cái tên này còn có lương tâm đấy. Lưu Mang nhẹ nhàng nhếch môi cười ngốc nghếch, nhìn theo bóng anh bước vào phòng tắm.
Xem ra cô bé này mệt lắm rồi, nếu không cũng sẽ không ngủ như chết thế này đâu.
Đèn vừa tắt, anh liền đưa chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi của cô, nằm sát bên cạnh ngắm gương mặt cô khi ngủ, khẽ lẩm bẩm,
Cho dù bây giờ anh ‘ăn’ em luôn, chắc em cũng không biết đâu nhỉ.
Á!
Một tiếng hét bén nhọn chọc thủng bầu trời, khiến cho những chú chim rừng sau núi đập cánh bay mất.
Thấy Nhan Thần Mặc vẫn mặc quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh, gương mặt vô cùng mãn nguyện nhìn cô. Lưu Mang liền chui vào trong chăn, xem lại tình trạng của bản thân, cảnh giác hỏi anh,
Anh làm gì em vậy!
Gặp mấy người Lăng Vi đang đứng ở dưới tầng đợi hai người, cô cũng chỉ có thể bảo đêm qua mình ngủ không ngon giấc vì mơ và mất ngủ.
Có nghiêm trọng không em? Hay là em về phòng nghỉ ngơi thêm chút đi? Chân thế nào rồi.
Lăng Vi quan tâm hỏi.
Thấy mọi người đều không để ý gì, chỉ tập trung vào trò bungee ở ngọn núi đối diện, Lưu Mang vừa sợ sệt lại vừa tò mò nhìn về phía xa, cô cũng muốn chơi thử, nhưng lại sợ, lỡ như cô rơi từ trên đỉnh núi xuống thật, cho dù có rơi được vào một cái hồ đi chăng nữa, thì cũng đi đời nhà ma luôn rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.