• 910

Chương 111: Mất liên lạc với lê xuyên



Ây, không được rồi, tớ không ổn thật rồi,
Nhan Thần Mặc ôm bụng cười tới mức không thể ngừng lại được,
Hạo Vũ, cô nhóc này lú8c nãy đứng trên kia còn cười nhạo cậu, ai ngờ được cô ấy...



A!!!
Tiếng hét chói tai vang lên chặt đứt câu nói của Nh3an Thần Mặc, khiến Kim Hạo Vũ giật mình liên tục lùi về phía sau.

Lưu Mang kéo lại chiếc áo khoác mỏng đang buộc trên e9o mình, thắt nút lại thật chặt, che đi vị trí đang ướt đẫm, cô cố dằn sự xấu hổ xuống, cổ họng hơi run run, cảnh cáo:
Nhan Thầ6n Mặc, anh mà dám nói chuyện này ra thì anh chết chắc rồi...
Nói đến cuối liền hụt hơn, Lưu Mang chột dạ lầm bầm, chớp chớp đô5i mắt đẫm nước mắt nhìn Nhan Thần Mặc cười bé dần.

Em không ra ngoài chơi nữa à?
Nhan Thần Mặc hỏi.

Ừm,
Lưu Mang giũ chăn ra, chui vào bên trong, lười biếng cuộn người lại.

Ăn gì đi đã rồi hẵng ngủ chứ?
Nhan Thần Mặc nói.
Lưu Mang nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, hỏi:
Đúng rồi, anh Lê Xuyên bao giờ thì về đây vậy ạ? Tối nay anh ấy có trở lại nữa không?


Chắc cũng sắp về rồi đấy, luật sư Lê cũng chỉ bắt anh ấy ngồi nghe thôi mà. Lê Xuyên nói là phải về đây ăn tối với mọi người, tiệc lửa trại tối nay còn chưa bắt đầu mà, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.


Vâng.
Lưu Mang vui vẻ cười gật đầu. Hôm nay tuy là cô có chút bối rối, mất mặt, nhưng cũng có thể coi là không đến nỗi nào, dù sao thì cô cũng đã thử nhảy bungee rồi, đây cũng là một bước tiến lớn trong đời của cô đấy. Trước đây cô đều chia sẻ những niềm vui này với anh Lê Xuyên, cho nên lúc này đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới anh. Nhưng còn chuyện bản thân sợ đến nỗi tè cả ra quần kia thì thôi vậy, cô không muốn để thêm bất cứ ai biết về chuyện này đâu. Có lẽ những chuyện này, đợi tới lúc cô già rồi lôi ra nhắc lại thì mới có ý nghĩa một chút.

Lúc nãy em xuống tầng để giặt quần áo đã ăn chút đồ rồi.

Cũng may là khu nhà nghỉ này vẫn có máy giặt riêng tự phục vụ, có đồ gì có thể giặt là cô đều ra lệnh cho Nhan Thần Mặc ném vào trong máy giặt hết. Cô không muốn bị người khác phát hiện ra mùi nước tiểu lúc trở về ngày mai đâu, nếu không thì cô còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa chứ.
Không biết là Nhan Thần Mặc đi đâu cả nửa ngày trời, nghe tiếng chim rừng kêu bên ngoài, cô mới mơ màng tỉnh lại. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, bên ngoài cũng không có tiếng động của bất cứ ai, chắc hẳn mọi người ra ngoài chơi hết rồi nên mới im ắng vậy.

Được rồi, được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì,
Nhan Thần Mặc xoa đầu cô, nhìn dáng vẻ sốt ruột tới phát điên của cô,
Chúng mình phải về phòng thay quần áo đã. Em đã thấy đỡ hơn chưa?


Ừm.
Lưu Mang cúi đầu bĩu môi, gật gật đầu.

Ầy, sao hai người lại còn phải về thay quần áo nữa thế? Không chơi nữa à?
Kim Hạo Vũ không thể hiểu nổi, sao mới chỉ nhảy bungee mỗi một lần mà đã phải đi thay quần áo luôn rồi là sao.
Đến giờ ăn tối, Nhan Thần Mặc với mấy người Lăng Vi mới quay lại cùng nhau, hóa ra là Lăng Vi chơi hăng máu quá nên chân cũng bị thương luôn, Nhan Thần Mặc mới giúp Kim Hạo Vũ đưa cô ấy trở lại.

Cậu về nghỉ ngơi đi, cơm tối tớ sẽ bảo bạn học đưa tới phòng cho cậu.
Kim Hạo Vũ nói.
Lăng Vi khẽ cười cảm ơn, cả người dựa vào Lưu Mang, tập tễnh trở về phòng mình.
Phòng của Lăng Vi và những nữ sinh khác đều giống nhau, là kiểu phòng phổ thông, cũng ít đồ dùng, hai người cũng chỉ mang theo một cái hành lý.
Lưu Mang kiểm tra lại vết thương trên chân cô, thở ra một hơi,
Nhìn thì cũng không có vấn đề gì lớn, đến lúc bớt sưng chắc là không có việc gì đâu.


Ừ.


Thôi, mọi người cứ đi thăm quan xung quanh đi, tớ với Mang Mang về phòng trước đã,
Nhan Thần Mặc nhịn cười,
Cô bé này sợ hết hồn, phải về phòng nghỉ ngơi một lúc. Các cậu cứ đi đi.

Khi chiếc cáp treo dừng lại trước mặt bọn họ, Lưu Mang nhanh chóng nhảy vù vào khoang xe, bất mãn hậm hừ, đây là chuyện sỉ nhục nhất đời này của cô, biết sớm như vậy cô đã không nhảy cùng Nhan Thần Mặc rồi.

Cô bé, vẫn còn tức đó hả.
Nhan Thần Mặc vừa ngồi xuống bên cạnh liền bị cô đẩy sang ghế đối diện.
Lưu Mang khóa cửa sổ hành lang lại, tìm một bộ quần áo sạch trong hành lý ra để thay, thong thả bước ra khỏi cửa.
Cảnh mặt trời lặn ở khu nhà nghỉ này vô cùng đẹp, ánh mặt trời rọi nghiêng lên mặt đất, xuyên qua tấm mành trúc, gió chiều muộn bắt đầu thổi, khiến lá trúc cọ vào nhau phát ra những tiếng xào xạc.
Lưu Mang ngồi trên hành lang dài, nhìn hồ nước phản chiếu ánh hoàng hôn, cô chán chường ngắt một cành liễu xuống, ngồi bên hồ vui vẻ đùa giỡn với đàn cá chép.
Cánh môi của anh vô cùng mềm mại, co giãn như bánh nếp vậy.
Hai người đang hôn nhau, Lưu Mang bỗng nhiên cắn một phát lên môi anh, nói:
Em đói...


Em cứ hôn xong đi đã rồi về ăn sau.

Anh giữ chặt đầu cô lại, ép cô dựa lên cửa sổ khoang xe, bản thân lại tiếp tục thăm dò không ngừng, mãi cho đến khi chiếc cáp treo sắp về tới nơi, anh mới chậm rãi rời khỏi đôi môi đỏ hồng của cô, hỏi:
Còn đói nữa không?


Em no rồi.

Trò bungee sáng nay thật sự khiến cô sợ đến nỗi mất hồn mất vía, vừa tắm rửa xong, cơ thể Lưu Mang đã mất hết sức lực, nằm dài trên giường không nhúc nhích.

Anh đừng nói chuyện với em!
Lưu Mang bĩu môi, quần áo trên người cô đã sớm bị gió thổi lạnh cóng rồi.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ một tiếng,
Sao chuyện này lại trách anh được, là tại em không nỡ phí bốn trăm tệ nên muốn nhảy xuống đó chứ. Em không nhảy thì chúng mình đã có thể đi xuống dưới rồi.


Sao giờ anh lại đổ vấy hết cho em thế...
Nhưng mà điều anh nói cũng đúng, nếu không có bốn tờ có hình Mao chủ tịch, nếu không có tiếng cười chế nhạo không kiên nhẫn của các khách du lịch xếp hàng đằng sau, cô làm sao có thể nhắm mắt đưa chân đồng ý nhảy bungee chứ.

Oa...
Cô lần này đúng thật là cười không nổi, khóc cũng không xong, trong lòng xấu hổ buồn cười vì hành động của bản thân, nhưng cũng lại tủi thân vô cùng, Nhan Thần Mặc cũng đã chứng kiến hết rồi, không biết sau này cô sẽ bị anh chê cười thế nào nữa.

Anh mà kể với người khác, em sẽ chia tay với anh luôn đấy!
Lưu Mang chớp đôi mắt ngấn lệ, tủi thân nói.
Nhan Thần Mặc nhỏm dậy đổi chỗ, ngồi xuống bên cạnh cô, không chút sợ hãi nào nhìn cô,
Em mà chia tay, hủy hôn với anh, anh sẽ đi kể với người khác chuyện em tè ra quần luôn. Dù sao thì lúc đấy em có mất mặt hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh nữa hết.
Anh chớp mắt vô tội, như thể bản thân không kiểm soát được chuyện này.

Anh!

Người này nói cũng có lý. Lưu Mang nghiến răng, nắm đấm không ngừng vung tới vai anh để xả giận, anh lại vô cùng hưởng thụ cảm giác ấy, nhắm mắt lại, kéo cô vào trong lòng mình,
Anh thích em nhát gan, thích em ầm ĩ vô cớ, cũng thích em ngốc nghếch như vậy.

Bỗng nhiên lại nhận được lời tỏ tình thế này, Lưu Mang ngây người chớp mắt, ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn anh, gương mặt đỏ hồng, không đánh lên người anh nữa.
Bữa tối đã diễn ra một nửa, hơn bốn mươi con người chỉ thiếu mỗi Lăng Vi và Lê Xuyên. Trong các hoạt động bình thường trường tổ chức, Lăng Vi đều sẽ tự nhiên kiêm luôn chức vị MC nữ, cô nàng đa tài đa nghệ, lại còn biết điều chỉnh không khí. Giờ Lăng Vi không có ở đây, bữa ăn liền trở thành một bữa ăn bình thường nhất.
Bỗng nhiên, Lăng Vi tập tễnh ngồi xuống bên bàn ăn, nhìn vị trí không có người ngồi, cô thất vọng hỏi:
Lê Xuyên vẫn chưa trở lại sao?


Không biết nữa, chắc cậu ta sẽ về nhanh thôi, có lẽ là đường lên núi bị tắc rồi,
Kim Hạo Vũ nhiệt tình nói,
Tớ còn đang chuẩn bị mang đồ ăn cho cậu đây, nếu cậu đã tới đây rồi thì ngồi ăn cùng nhau luôn đi. Ừm... món này ngon lắm, món này cũng được này.
Kim Hạo Vũ cũng chỉ chủ động như vậy với mỗi mình Lăng Vi thôi.
Lăng Vi lạnh nhạt cảm ơn, nhấc đũa lên, nhìn Lưu Mang và Nhan Thần Mặc, hỏi,
Hai người đã gọi điện thoại cho anh ấy chưa? Lúc nãy chị gọi cho anh ấy bảy tám cuộc nhưng cũng không có ai bắt máy.


Không nghe máy là chuyện bình thường mà, tín hiệu trên núi không tốt, hoặc có thể là do bận bịu quá nên không để ý điện thoại. Nhưng nhìn gương mặt lo lắng của Lăng Vi, Lưu Mang liền móc điện thoại ra, thử gọi vào số của Lê Xuyên, tiếng thông báo phát ra lại là
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được
.


Không liên lạc được.
Lưu Mang cũng cảm thấy lạ lùng, nhìn Nhan Thần Mặc một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.