• 910

Chương 66: CHIẾM TIỆN NGHI


Chú Trần đưa hai mẹ con cô về cổng Thành phố Hổ phách, cũng không vào ngồi chơi một lúc mà rời đi ngay.

Lưu Mang bung ô che cho Trình8 Nhu, hỏi,
Mẹ muốn con ở lại Nhan gia cả kì nghỉ đông này thật ạ?

Hai mẹ con cô sống trong một căn hộ rộng lớn, vô cùng vắng lặng buồn tẻ. Lưu Mang ôm chăn trèo lên giường của Trình Nhu, uể oải lười biếng rúc vào lưng mẹ, ôm chặt eo bà, thật sự khiến người khác phát ngán.
Kì nghỉ đông đã trôi qua mấy ngày, nếu không phải chuyện giữa Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên ồn ào đến vậy thì cô đã tới phòng kinh doanh của công ty Nhan thị để thực tập từ sớm rồi.
Tuy cả hai người bọn cô đều đã ra mắt phụ huynh trong nhà, cũng ăn 6cơm cùng nhau luôn rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy hình như thiếu đi cái gì đó.
Trình Nhu rũ mắt, bước chân tránh khỏi vũng nước, than th5ở:
Thần Mặc là một đứa trẻ ngoan, có năng lực, đối xử với con cũng tốt. Chỉ là...


Ngủ thôi mẹ ơi, những chuyện này con đều biết mà.
Lưu Mang thích cảm giác được cuộn người nằm trong lòng mẹ, cảm thấy vừa ấm vừa an toàn, cảm giác này đến giờ cũng đã hơn mười năm rồi,
Hai ngày nghỉ không cần đi làm, con sẽ đến cửa hàng phụ mẹ nhé. Được không ạ?

Trình Nhu khẽ cười hai tiếng, cực kì không nỡ mà véo véo bàn tay con gái. Từ trước tới nay hai mẹ con bà không phải là chưa từng xa nhau, trước đây bà từng một thân một mình đi tới vùng tây nam nhận thầu một vùng canh tác để lấy tiền nuôi dưỡng con gái, lần ấy vừa đi đã đi luôn cả một năm, nghỉ đông hay nghỉ hè cũng không chắc có về thăm con được không, nhưng cảm xúc lại không phức tạp như lúc này chút nào. Cũng là vì con gái bà đã lớn thật rồi, có công việc, lại có người yêu, ngày cô đi lấy chồng cũng không còn xa nữa.
Lưu Mang chu môi, truy vấn muốn biết Bùi Vân và Nhan Kiến Hùng hôm nay ở bệnh viện nói chuyện gì.

Không có gì, chỉ là trách móc bác Nhan của con chỉ quan tâm đến làm ăn mà không dạy dỗ tốt hai đứa con, khiến nó làm phiền cuộc sống yên bình của bà ấy và Lê Xuyên thôi.

Cả đêm, cô ngủ vô cùng ngon giấc, khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.

Sao anh lại ở đây!
Thấy gương mặt của Nhan Thần Mặc xuất hiện bên giường, Lưu Mang giật mình, túm chặt chăn vội vàng lùi về phía sau, trên người cô hiện giờ cũng chỉ mặc mỗi đồ lót thôi đó. Thật sự không thích hợp để đón một người đàn ông bỗng nhiên xông vào đây chút nào đâu.

Anh tới đón em về nhà chồng mà.
Nhan Thần Mặc cúi người lại gần, cười nguy hiểm với cô.
Nhà chồng? Cái người này sốt ruột thật đấy.

Bà ấy không phải còn không nhận Nhan Thần Mặc là con trai mình sao, lẽ nào còn muốn quản cả chuyện Nhan gia cưới ai làm dâu nữa?


Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt cả mà, có nói sao đi chăng nữa thì Thần Mặc và Thần Bắc cũng là con của bà ấy. Bên ngoài thì không quan tâm, nhưng trong lòng thì lại vô cùng để ý. Chỉ là do e ngại ánh mắt người đời mà thôi.
Trình Nhu nói.

Vâng.


Không được lắm miệng hỏi nhiều nữa.
Trình Nhu không yên tâm nhắc nhở. Lưu Mang là đứa bé một khi đã muốn là sẽ tìm hiểu đến tận cùng, nếu không phải hỏi Bùi Vân thì nó cũng sẽ đi hỏi Lê Xuyên. Nhưng người ta dù sao cũng là mẹ con, đương nhiên cũng sẽ nói riêng với nhau không ít. Bà không muốn con gái mình bị cuốn vào cuộc mâu thuẫn gia tộc phức tạp này. Nếu con bé có thể hạnh phúc cùng Nhan Thần Mặc, vậy người mẹ này cũng đủ mãn nguyện rồi.

Lần đầu tới công ty thực tập, con nhớ phải làm việc cẩn thận, không được qua loa đại khái. Đừng khiến bác Nhan và Thần Mặc phải khó xử. Nhớ chưa?
Trình Nhu căn dặn Lưu Mang, nghiêng người lại, đối mặt với con gái mà ngủ.
Lưu Mang gật đầu lia lịa, có vẻ như đang đồng ý một cách vô cùng qua loa.

Dù sao thì cũng đã làm rồi, thì có gì phải sợ người ta nói gì chứ. Phải chịu trách nhiệm về chuyện gì mình đã làm...
Lưu Mang lầm bà lầm bầm, mu bàn tay lại bị Trình Nhu vỗ mạnh, khiến cô la oai oái.

Cái đứa này, con bị Thần Mặc tẩy não rồi hả.
Trình Nhu trợn trắng mắt nhìn con gái, cũng cảm thấy bối rối. Tuy Nhan Kiến Hùng là người quyết định mọi thứ trong Nhan gia, nhưng Nhan Kiến Hùng cũng là một ông chủ lớn tiến bộ, chuyện gì cũng nghe ý kiến của hai đứa con trai. Mà dẫu sao Nhan Thần Mặc cũng là con của Bùi Vân, con gái cũng không thể chọn mẹ chồng mình là ai được.
Lưu Mang đương nhiên hiểu rõ gia đình mình không ở cùng một thế giới với Nhan Thần Mặc, nhưng cô không bận tâm tới điều ấy. Bởi vì cô thích Nhan Thần Mặc, mà Nhan Thần Mặc cũng cần có cô.
Khi trước không biết Bùi Vân lại là mẹ ruột của Nhan Thần Mặc, cô cảm thấy vô cùng bất bình thay cho anh, lại cực kì phản cảm với người mẹ chồng tương lai ấy. Nhưng lần này nghe lời mẹ cô nói, xem ra dì Bùi cũng soi mói chế giễu mẹ cô không ít.
Trình Nhu nhìn con gái một cái, bàn tay thô ráp nắm lấy mu bàn t3ay nhẵn bóng của cô, dáng vẻ như đang gả con gái mình ra ngoài, bùi ngùi,
Con gái lớn đâu có giữ trong nhà mãi được. Nhà chồng thì cũng xác9 định cả rồi, con bảo mẹ còn làm gì được nữa.


Mẹ này!

Lưu Mang vô cùng bất mãn với việc dì Bùi hoàn mỹ này bỗng nhiên lộ ra bản chất thật. Loại người mà cô ghét nhất chính là những người có thế lực, nhưng trong xã hội này, có mấy ai có thể giống như cha con Nhan gia và Lê Xuyên chứ. Nhất là đối với phụ nữ, vật chất là thứ quan trọng nhất, giống như chủ nghĩ Mác - Lênin dạy chúng ta rằng: Giữa vật chất và ý thức, thì vật chất là cái thứ nhất, có vật chất rồi mới có ý thức... Điều này đến cô cũng không là ngoại lệ.

Đúng rồi, sau này con gặp dì Bùi cũng không được học theo Thần Mặc không thèm chào hỏi bà ấy, mà vẫn phải ngoan ngoãn với bà ấy, biết chưa hả.

Lưu Mang nghe nửa câu trước, cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nửa câu sau lại khiến cho cô cảm thấy chuyện này như ép buộc người khác phải đồng ý vậy.

Dì Bùi của con...
Trình Nhu dừng lại, nhìn Lưu Mang,
Khách khí thì vẫn phải khách khí, người ta dù sao cũng là mẹ ruột của Nhan Thần Mặc, bà ấy dường như cũng không muốn con làm con dâu của mình đâu.


Con đã thu dọn hết các đồ định mang sang nhà bác Nhan chưa đấy?
Trình Nhu vội vàng nắm chặt tay con gái, nói,
Ở nhà người khác cũng không được tùy tiện quá, cho dù đấy là nhà bạn trai con thì cũng không được, không thể khiến người khác coi khinh mình được.

Lưu Mang nặng nề thở hắt ra một hơi, sớm biết thế này cô đã không sang nằm chen chúc một giường với mẹ già rồi. Đã nửa đêm mà vẫn phải nghe tiếng bà lải nhải, những chuyện này cô đều hiểu được, Lâm Đại Ngọc sống ở nhà bà ngoại còn phải cẩn thận từng li từng tí, huống gì là cô.
Vừa nhắc đến Bùi Vân, Lưu Mang liền nhớ tới gương mặt khổ sở của Nhan Kiến Hùng và mẹ mình khi bước vào phòng bệnh. Hóa ra là vì mẹ cô tiến lên khuyên ngăn, vì thương xót hai đứa con của Nhan gia mà nói đỡ hai câu, lại làm cho dì Bùi bất mãn.

Không rõ bà ấy không biết, hay là thật sự cho rằng con nhắm trúng gia thế của Nhan Thần Mặc nữa. Ài, như gia đình của chúng ta, trong mắt người khác chính là những lao động tầng lớp thấp sống qua ngày. Nếu gả được cho một gia đình giàu có, nhất định sẽ bị người ta nghi ngờ, cho rằng chúng ta trèo cao.
Trình Nhu cúi gằm mặt xuống, thương tiếc thay cho con gái mình.
Lưu Mang vân vê cái chăn, đề phòng nhìn anh, lớn giọng gọi mẹ mình, lại mãi không có tiếng người đáp lại.


Em đừng gọi nữa, mẹ của bọn mình đã tới cửa hàng từ lâu rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.