• 910

Chương 71: CÔ SỢ TỐI


Lưu Mang lau vệt nước ở khóe miệng, vặn chặt nắp chai nước, nghiến răng trả lời,
Không chỉ có em ở lại đây đâu, mà anh cũng phải ở đây với em!
<8br>

Anh á?
Nhan Thần Mặc nhướng mày hỏi. Hơ, anh đây đường đường là thiếu gia Nhan thị đấy, từ trước tới nay chỉ đi ra đi vào mấy phòng tài 3chính đầy mùi tiền, nắm trong tay chìa khóa của mấy cái két bảo hiểm và khai thác thêm các bước đầu tư cho công ty thôi đấy nhé. Nếu thật sự phải9 ở lại chỗ nhà máy này thì đúng là phí phạm người tài quá rồi.

Lưu Mang gật đầu, chắc nịch,
Ừ, anh ở lại đây vừa giúp em, vừa thử trải n6ghiệm nỗi khổ nhân gian đi. Buổi tối về nhà em sẽ nói chuyện này với bác Nhan.
Cô háo hức nhìn Nhan Thần Mặc đang ưu sầu nhìn cô.

Chỉ là5 sau khi Nhan Thần Mặc nhận được tin nhắn của Nhan Kiến Hùng, khuôn mặt của anh bỗng dài ra thêm một thước.
Cô kiểm tra các mẫu còn lại trong phòng hàng mẫu, vùi đầu ghi chép độ hư hại của các hàng mẫu đã dùng nhiều năm và số hiệu tương ứng trong hồ sơ.

Mang Mang, chị đi ra ngoài một chút sẽ trở lại, chuyện ở đây giao cho em nhé.
Chị Lâm đặt giấy bút trong tay xuống, nhẹ giọng nói với cô một tiếng, cầm theo chìa khóa phòng hàng mẫu rời đi.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, âm thanh còn vang vọng trong phòng tới ba giây sau.
Bình thường có rất ít người đi tới phòng trữ hàng mẫu này để kiểm tra, ngoại trừ đến để chọn mẫu và sắp xếp lại hàng, ai mà biết được liệu có người trốn trong này không cơ chứ.
Nghĩ tới đây, Lưu Mang ngồi thụp xuống, không dám nhìn những con ma-nơ-canh đang đứng kia nữa. Cô vùi người vào đống quần áo, co rúm người giữa các mắc áo, trốn rất kĩ.
Mau có điện lại, mau có điện lại đi!
Sao chị Lâm vẫn chưa trở lại chứ?
Kim đồng hồ dạ quang đã chỉ đến năm giờ. Lúc này là thời gian quét thẻ tan tầm. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm của các nhân viên bên ngoài cánh cửa thông gió cao ba mét kia. Cô nghĩ, chị Lâm chắc chắn sẽ không quay trở lại đây rồi.
Đôi mắt tròn nhìn quanh trong bóng tối, thấy mọi thứ lại yên tĩnh, Lưu Mang mới hít một hơi, hét to,
Có ai ở đó không! Có ai không! Tôi bị nhốt ở trong này!

Lưu Mang nhìn đồng hồ, đã ba rưỡi chiều rồi, vừa khéo tới giờ trường mầm non tan học. Từ lúc cô tới phòng hàng mẫu để làm quen với các sản phẩm, mỗi ngày cứ tới giờ này là chị Lâm đều sẽ trốn việc đi đón con, mà việc yểm trợ cho chị ấy trở thành một trong những công việc của cô. Chị Lâm là một người mẹ đơn thân, cũng vì cô quá hiểu sự khổ cực của một người mẹ đơn thân là thế nào nên mới làm chuyện vi phạm kỉ luật thế này. May là chị Lâm bình thường cũng rất quan tâm cô, cho dù có bị lãnh đạo phê bình thì cô cũng cảm thấy đáng. Dù sao cô cũng có quan hệ với Nhan gia, các quản lý cũng sẽ không làm gì được cô.
Không biết là từ khi nào, cô lại thích cảm giác được đặc cách thế này.
Kiểm tra xong các mẫu hàng của hai mùa Xuân - Hạ, Lưu Mang liền tiện tay tắt đèn ở khu vực này, bật đèn ở một khu vực khác lên.
Nhưng cô lại không mang theo điện thoại!
Lưu Mang đứng yên tại chỗ, thấp thỏm nhìn căn phòng rộng hai trăm mét vuông bỗng nhiên mất điện, cô mượn tia sáng chiếu qua chiếc quạt thông gió, nhìn những con ma-nơ-canh đặt rải rác trong phòng lại càng thấy đáng sợ. Bước chân của Lưu Mang khẽ dịch chuyển, nằm chặt chiếc áo phông cỡ to trong tay, cô sợ tới nỗi không dám kêu cứu.
Cô sợ bóng tối, có quá nhiều thứ mà cô không biết tồn tại trong đó.

Sao thế anh?
Lưu Mang cầm lấy điện thoại của Nhan Thần Mặc, đọc thành tiếng đoạn tin nhắn kia.

Con trai này, con cứ ở lại nhà máy với Mang Mang đi. Cuối năm rồi, tài vụ trong nhà máy hơn nửa là người trong nhà của họ, bố không yên tâm, con ở đó tính toán lại cẩn thận cho bố các khoản thu chi trong cả năm nay. Ở công ty bố đã mời kế toán tới rồi, con không cần lo lắng đâu.


Ha, hóa ra anh là hoàng tử bị lưu đày thật này.
Lưu Mang cười trên nỗi đau của người khác.
Ma quỷ? Mất mát? Tên giết người biến thái?
Những thứ này đều xuất hiện trong các bộ phim truyền hình hoặc những cuốn tiểu thuyết. Cho dù hai điều đầu tiên không thể xảy ra đi chăng nữa, thì điều phía sau, ai có thể bảo đảm rằng trong nhà máy này không có biến thái chứ.
Lúc nhỏ cô được nghe chuyện một gia đình nhà giàu trong thôn ban ngày bị một tên trộm đột nhập vào nhà giết chết, tên trộm đó trốn ở dưới gầm giường của chủ nhà, con dao sắc nhọn đâm từ phía dưới giường, giết chết chủ nhà, sau đó lại giết hại cả gia đình người này...

Mẫu không có tay áo số 0023...
Lưu Mang giũ giũ chiếc áo phông, kiểm tra lại đường may. Chiếc áo này trông hơi cũ, phần cổ áo đã ố vàng. Lưu Mang đánh một dấu x bên cạnh số hiệu, tiếp tục làm việc.
Có những chiếc áo phông ngắn tay xuất khẩu còn to hơn cả đồ ngủ của cô, Lưu Mang không nhịn được mà cười, trong lòng thầm nghĩ chắc những cô gái ngoại quốc phải nặng tới hơn một trăm cân mất.

Phụt!
Phòng chứa hàng mẫu bất thình lình tối đen khiến cô sợ tới nỗi hít một hơi lạnh, hai tay quờ quạng bốn phía để tìm điện thoại, trong phòng vang lên tiếng giấy bút rơi xuống sàn.
Trong căn phòng trống, chỉ có tiếng của thứ không rõ là đồ vật gì kia lăn dưới đất, tiếng lộc cộc vẫn tiếp tục không ngừng, vô cùng kì dị.

Á!

Tới gần với nguồn sáng, một con ma-nơ-canh không mặc quần áo nằm dưới sàn trông vô cùng đáng sợ. Nếu không nhìn kĩ thì còn tưởng có một cái xác yên lặng nằm ở đó.

Vậy em là gì hả?
Nhan Thần Mặc hỏi.

Cung nữ đi vậy. Một cung nữ bé nhỏ chủ động cầu xin được đi theo anh. Được chưa...

Nghe nói hôm nay Nhan Thần Bắc sẽ trở về, bác Nhan cũng đặc biệt làm một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho anh ta. Nghĩ tới tối nay về sẽ được ăn một bữa lớn, Lưu Mang liền càng có tinh thần hơn.
Ngồi trong bóng tối, đến việc hít thở cô cũng phải kìm lại, không dám phát ra tiếng thở lớn, cô sợ
cái thứ đó
sẽ phát hiện ra sự tồn tại của mình. Cho dù cô có thầm tự nói với bản thân, rằng
chúng
không có thật, cũng không có kẻ giết người biến thái ở đây, nhưng cô vẫn sợ hãi về một phần mười triệu khả năng ấy.

Nhan Thần Mặc... Mẹ...
Cô mở to đôi mắt tròn, cẩn thận xê dịch thân mình đang ngồi co ro ra chỗ có ánh sáng.
Đột nhiên, đôi giày Martin của cô chạm phải một vật cứng, phát ra tiếng lăn lộc cộc, rõ ràng là bản thân vừa đá phải thứ gì đó. Lưu Mang lại ngồi yên tại chỗ, tim cũng ngừng đập.
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng bước chân như cũ, không có nửa lời đáp lại.


Có ai không!


Lưu Mang cuống lên, giọt nước mắt sợ hãi rơi trên mu bàn tay của cô đã sớm lạnh.

Những tiếng ồn ào kia dần biết mất, Lưu Mang tuyệt vọng ngồi dưới đất, ánh mắt vẫn rơi trên người con ma-nơ-canh đặt trong bóng tối. Trong lúc hốt hoảng, hình như cô nhìn thấy có một con ma-nơ-canh nam đang di chuyển, cười với cô. Nụ cười vô cùng kì lạ, vô cùng đáng sợ. Một con ma-nơ-canh sao có thể cử động được chứ?

Mẹ ơi, mẹ mau tới cứu con. Con sợ...

Từ bé tới lớn, cô chưa bao giờ tắt đèn ngủ cả. Nếu phải ở trong bóng tối thì cô nhất định sẽ lôi một người quen đi cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.