Chương 79: Cậu ấy thường nhắc tới em
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1898 chữ
- 2022-02-04 05:20:18
Nhan Thần Mặc liếc nhìn Lê Xuyên đứng bên cạnh, lạnh lùng nói,
Không phải là cậu tự lái xe tới đây sao.
Lê Xuyên bị8 anh nói thế, trả lời lại càng giống như đang cố ý muốn chen chúc cùng anh trong một chiếc xe vậy.
Sáng sớm tôi đã 3gọi xe mang đi sửa rồi.
Có mỗi một việc đi nhờ xe thôi mà lại có thể khiến ba anh em nhà này như sắp sửa đánh nhau luôn không bằng, Trình Nhu tiến tới nói,
Tiểu Xuyên, đi cùng đi. Thần Mặc nó cũng chỉ nói đùa thôi, con cũng biết đấy.
Bà bước tới bên cạnh xe, đứng ở cửa ghế sau, đợi Lê Xuyên ngồi vào xe mới khom người ngồi vào.
Quả nhiên, Nhan Thần Mặc không hề làm ầm lên muốn vứt Lê Xuyên ra ngoài. Anh chỉ thích làm khó dễ Lê Xuyên mà thôi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà, lại thấy Bùi Vân đang chạy bộ buổi sáng về phía này. Chiếc xe phát ra hai tiếng bíp bíp thu hút sự chú ý của bà ta, tầm mắt bà ta nhìn tới chỗ bọn họ.
Nhan Thần Mặc cứng miệng,
Đấy là chuyện của bà ta, nếu thật sự là như vậy, cũng là đáng đời bà ta.
Lòng bàn tay cô hơi lạnh, đặt lên mu bàn tay của Nhan Thần Mặc, cảm nhận nhiệt độ nóng như lửa của anh. Việc tranh cãi với Nhan Thần Bắc về Bùi Vân khiến anh có chút khẩn trương, đến cánh tay cũng hơi run.
Lưu Mang mỉm cười, hít sâu một hơi, trấn tĩnh nhìn anh. Chiếc nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cô chỉ muốn anh biết rằng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ ở bên anh.
Vâng, mẹ.
Mở miệng ra là một tiếng mẹ, anh gọi vô cùng trôi chảy, gọi còn thân thiết hơn cả đứa con gái ruột như Lưu Mang, mà khi anh nhìn thấy Bùi Vân, cho tới bây giờ Lưu Mang vẫn nhớ cách Nhan Thần Mặc gọi Bùi Vân u ám kì lạ tới nhường nào. Tiếng
mẹ
mà anh gọi Bùi Vân lúc nào cũng mang theo sự cười nhạo trào phúng.
Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhan Thần Bắc lên xe, nói với Nhan Thần Mặc một câu,
Đưa dì Nhu về trước đã.
EQ của Nhan Thần Bắc cực kì cao, có thể đoán ra tâm trạng hiện giờ của người kia thông qua dáng ngồi lúc này của cô.
Không cần phải ngại, anh còn dễ gần hơn Thần Mặc nhiều, đương nhiên là cũng dễ nói chuyện hơn Lê Xuyên rồi.
Lưu Mang giật mình nhìn anh ta, bị anh ta nói trúng, cô ngượng ngùng cười cười.
Rõ ràng là Bùi Vân không cảm thấy vui vẻ chút nào khi nhìn thấy Nhan Thần Mặc và Nhan Thần Bắc, thấy Lê Xuyên bước ra khỏi xe, gương mặt của Bùi Vân lập tức lại dài thêm mấy lần.
Cũng không biết Nhan Thần Bắc tiến tới nói gì với Bùi Vân, bà ta mới nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười mỉa mai. Chỉ là ánh mắt khi nhìn tới Lưu Mang đang ngồi trên ghế phụ lại xa lạ tới mức đáng sợ, khiến cho Lưu Mang cảm thấy Bùi Vân rất căm ghét mình, nhìn cô giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu vậy.
Thần Mặc, chút nữa con cứ đưa thẳng dì tới quán là được.
Trình Nhu nói.
Thấy Nhan Thần Mặc gọi thẳng tên của Bùi Vân, Nhan Thần Bắc sâu xa nói,
Nói thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, mẹ chắc chắn cũng có nỗi khổ riêng. Anh cũng muốn đón mẹ trở lại Nhan gia, nhưng Tiểu Xuyên thì phải làm thế nào. Một gia đình vốn đã tan nát rồi, em còn muốn phá tan gia đình của người khác nữa sao?
Nghe Nhan Thần Bắc nói vậy, Lưu Mang cũng hiểu rõ rằng anh ta đứng về phía của Bùi Vân. Mục đích của anh ta vô cùng đơn thuần, vô cùng rõ ràng, chỉ là muốn Bùi Vân chấp nhận mình, không bài xích mình. Nhưng Nhan Thần Mặc không giống vậy, anh lại muốn Bùi Vân chấp nhận mình, thân thiết với mình, lại muốn bà ta phải dằn vặt tự trách.
Nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Bùi Vân, rõ ràng là không quá quan tâm việc Nhan Thần Bắc về nước. Chỉ đơn giản nói chuyện hai câu, liền dẫn Lê Xuyên rời đi.
Phú nhị đại: Các cậu ấm cô chiêu được hưởng sung sướng từ trong trứng, không biết làm gì mà chỉ tiêu tiền như rác.
Sao em không vào đó ngồi?
Không biết Nhan Thần Bắc đã đứng bên cạnh cô lúc nào, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng của Nhan Thần Mặc.
Những ngày cuối năm, tiền lương, tiền thưởng cùng các đề mục khác khiến phòng tài vụ bước vào giai đoạn bận rộn nhất. Nhan Thần Mặc vừa bước vào văn phòng đã bật chế độ làm việc điên cuồng lên, cho dù người nào đến làm phiền cũng bị anh
giết chết
chỉ bằng một ánh mắt.
Lưu Mang bước qua phòng tài vụ, đứng bên cửa sổ nhìn Nhan Thần Mặc đang vùi đầu tính toán bên trong, vừa lòng thỏa ý cười cười. Cô thích Nhan Thần Mặc, anh không phải là một tên phú nhị đại tầm thường, anh là một người có học thức, có tài năng, có năng lực, chỉ là luôn tỏ ra hời hợt, cà lơ phất phơ mà thôi. Cho dù một giây tiếp theo anh không còn gì trong tay cả, thì cô cũng tin rằng, chỉ cần dựa vào đầu óc quản lý tài chính của anh cũng có thể vực dậy. Giữa nổi bật và tiềm năng, thì cô sẽ chọn tiềm năng. Mà Nhan Thần Mặc lại vẫn là người đàn ông có trọn vẹn cả hai điều ấy.
Trên đường đưa Trình Nhu về quán trà sữa, Nhan Thần Mặc đều không nói một lời, chỉ dỏng tai lên nghe Nhan Thần Bắc nói chuyện với Trình Nhu, chuyện nói nhiều nhất cũng chỉ là chuyện sinh sống ở nước ngoài. Mà chủ đề cuối cùng vẫn lại về người làm mẹ như Bùi Vân.
Nhan Thần Bắc rõ ràng là không hề ghét bỏ người mẹ đã vứt bỏ mình, chỉ nhã nhặn nói Bùi Vân những năm này cũng vất vả. Một người phụ nữ nội trợ cả ngày chỉ có thể sống theo ý của người chồng luật sư Lê này, nếu tùy tiện tiếp nhận hai người bọn họ, thì nửa đời còn lại của bà ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng sẽ lại ly hôn thêm lần nữa, thậm chí là còn có thể gây ra những lời gièm pha chỉ trích ảnh hưởng tới Lê Xuyên nữa.
Ha, Nhan Thần Bắc, những lời này thật sự là do Bùi Vân nói với anh sao?
Đợi Trình Nhu xuống xe, Nhan Thần Mặc cười lạnh một tiếng,
Chuyện quá khứ phải giấu giếm mà bà ta cũng có thể nói thành chuyện đường đường chính chính như vậy.
Không cần đâu ạ, dù sao thì cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, cũng sẽ gặp nhau thôi.
Lưu Mang ấp úng một lúc lâu cũng không biết nên nói gì với Nhan Thần Bắc, lại càng không biết nên xưng hô thế nào với anh ta, nếu gọi thẳng tên thì lại hơi bất lịch sự, dù sao thì anh ta cũng là anh trai. Nhưng nếu như học theo Lê Xuyên mà gọi anh ta là
anh
thì cô lại cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cũng may là anh không cần giải quyết tài vụ trong công ty, nếu không thì giờ đã bận tới nỗi mất nửa cái mạng rồi.
Nhan Thần Bắc thoải mái nở nụ cười,
Đi thôi, chúng ta tới quầy uống trà ngồi một chút. Đừng nhìn chằm chằm vào cái thằng nhóc kia nữa, muốn nhìn mặt nó thì em cứ nhìn mặt anh là được.
Ấy... Thì ra Nhan Thần Bắc vẫn còn một mặt hài hước thế này. Lưu Mang sững sờ nhìn gương mặt kia, tiến tới gần quan sát, vẫn không thể nhìn ra điểm khác biệt giữa hai người bọn họ.
Quầy uống trà trong nhà máy được sắp xếp theo phong cách công nghiệp đơn giản, chỉ là các góc các cạnh của một số thiết bị đã xuất hiện mấy vết gỉ.
Đồ uống bên trong đương nhiên không thể đa dạng như ở tổng công ty, hầu như đều là những loại trà, sữa bột, cà phê mà mọi người của tầng quản lý tự mang tới. Vì vậy hai người bọn họ liền uống nước suối, thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế mây, nói chuyện với nhau.
Khi đứng giữa những người mình quen, Lưu Mang là người dễ nói chuyện nhất, cho dù bầu không khí có lạnh lẽo tới mấy thì cô cũng có thể tìm ra mấy chủ đề nói chuyện để cứu vãn. Nhưng đứng trước Nhan Thần Bắc, cô lại không thể nghĩ ra được một chủ đề nào để nói. Cô muốn biết mối quan hệ của anh ta với Lê Xuyên, cô muốn biết thái độ của Bùi Vân với hai anh em này. Nhưng những chuyện này đều là chuyện riêng tư, cô không thể tìm hiểu sâu được. Chỉ có thể đợi Nhan Thần Bắc tự tìm chủ đề trước.
Xì!
Nhan Thần Mặc nhỏ giọng giễu cợt một tiếng,
Tôi còn muốn đưa mẹ tôi về, cậu ngồi vào9 cốp đi vậy.
Ghế phụ là chỗ ngồi dành riêng cho Lưu Mang, Nhan Thần Bắc và Trình Nhu lại cùng muốn ngồi nhờ xe, ba 6người mà cùng ngồi ở hàng ghế phía sau, đúng là hơi chật chội.
Vừa nghe Nhan Thần Mặc nói vậy, gương mặt Lê Xuyên hi5ển nhiên không nén được giận, nhàn nhạt nói,
Cám ơn, tôi ra đường bắt xe là được rồi.
Nhìn quen mặt của Thần Mặc rồi, đột nhiên lại nhìn thấy anh, ít nhiều cũng sẽ có chút khó chịu, Chuyện này anh có thể hiểu được.
Anh ta vươn tay ra, xắn tay áo lên,
Bọn anh cũng có điểm khác nhau đấy, anh có vết bớt, còn nó thì không có.
Lưu Mang thả lỏng hơn một chút, hơi nghiêng người sang, hai tay chống cằm, nhìn vết bớt của anh ta. Mà anh ta cũng vô cùng thảnh thơi tao nhã dựa vào ghế, nhìn Lưu Mang, nói ít chuyện thường ngày giữa ba anh em.
Thần Mặc nó chỉ được cái cứng miệng, còn háo thắng nữa. Nó cũng quan tâm Lê Xuyên, chỉ là cách biểu đạt ra có chút vấn đề mà thôi.
Nhan Thần Bắc nói,
Trước đây nó thích quan sát Tiểu Xuyên lắm, Tiểu Xuyên học cái gì, nó liền đi học cái đấy. Nó là anh trai nhưng lại lấy Tiểu Xuyên làm gương. Chỉ là lâu dần, sự nhẫn nại của nó với mẹ cũng không còn, liền dồn tất cả những bất mãn lên người Tiểu Xuyên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.