• 910

Chương 81: Tên keo kiệt xảo trá


Anh Thần Bắc!

Nhan Thần Mặc thấy Lưu Mang gọi Nhan Thần Bắc như vậy, bất mãn cắn cắn môi, tức giận vứt cô ở phía sau giống như vừa bị người k8hác chiếm tiện nghi, sau đó lại vô cùng nghiêm túc nhắc nhở cô,
Nhan Thần Bắc là Nhan Thần Bắc, anh Thần Bắc cái gì chứ! Anh ta còn chẳng lớn hơn a3nh bao nhiêu đâu!


Ừm... Cũng coi là thế đi vậy.
Lưu Mang bước tới, nhìn xấp tiền giấy trên bàn, gật gật đầu.
Danh sách tên các công nhân và các phần thưởng cuối năm lớn nhỏ dày đặc trên tờ giấy A4, đến người công nhân dọn vệ sinh cũng có phần. Không muốn ngượng nghịu trước mặt đồng nghiệp nữa, Lưu Mang liền nói sang một vấn đề khác, hỏi,
Anh đã tính xong hết tiền nong trong năm chưa thế?

Rõ ràng những người này không thể phân biệt được hai người Nhan Thần Bắc và Nhan Thần Mặc. Mùa hè nếu mặc áo cộc tay thì có thể dựa vào vết bớt để phân biệt hai người này, nhưng còn mùa đông... Trừ khi Nhan Thần Bắc hất tóc mái lên, để lộ vết sẹo ra phía trước, không thì đúng là khó phân biệt được thật.
Nghe thấy người bên cạnh nhận nhầm mình thành Nhan Thần Bắc, Nhan Thần Mặc khẽ
chậc
một tiếng, ánh mắt hơi giận dữ đảo từ bên cạnh đến những nhân viên kia, lại không hề bước tới trách mắng, rời mắt về nhìn Lưu Mang đang đánh giá mình.
Thấy anh chỉ đang không phục chứ không có chút tức giận nào, lúc này Lưu Mang mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cười cười chế 9nhạo,
Anh có thể không gọi anh ấy là anh trai, nhưng anh ấy đúng thật là lớn hơn em mấy tuổi mà. Cho dù là xuất phát từ lễ phép hay là xã giao thì 6em cũng đâu thể gọi thẳng tên anh ấy được.


...


Đều là báo cáo thanh toán bổ sung cho các nhân viên. Có cái thì không khớp với nhau, có cái thì lại giống như là lấy chi phí du lịch cá nhân để làm thành yêu cầu thanh toán bổ sung vậy...


Ồ, mấy cái đó hả.
Nhan Thần Mặc lấy ra hai loại chữ khác màu trong giấy A4 ra, không để ý nói,
Tôi đã quyết toán rõ rồi, tiền của phần này tôi sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của bọn họ. Nguyên nhân cụ thể cũng đã được ghi chú lại bên trên rồi, tôi tin chắc là bọn họ cũng không nói được gì đâu.

Ấy. Lưu Mang nhìn những người đồng nghiệp đang dùng ánh mắt quái dị nhìn sang phía này, hơi xấu hổ, gượng gạo cười mấy tiếng. Cô đúng là không nên coi thường Nhan Thần Mặc mà, không nghĩ tới anh lại còn có một mặt cô chưa từng khai quật được thế này.

Không lẽ không phải sao?
Nhan Thần Mặc thấy cô không đồng ý chút nào với lời nói của mình, hỏi ngược lại.

Cái này...

Vì trước đây những người giám sát tài vụ không làm việc tử tế, vì vậy cũng có không ít nhân viên mượn cớ công việc để đem các loại hóa đơn tàu xe ăn uống đến để được nhà máy thanh toán, một năm nay cũng thất thoát không ít tiền. Muốn khiến cho những người này móc lại tiền thưởng để trả lại, đúng là hơi khó khăn. Cho dù là trừ tiền thưởng cuối năm đi chăng nữa, cũng chỉ sợ các nhân viên công nhân sẽ không phục.
Nhan Thần Mặc anh không phải là người ngang ngược không nói lý, nghe cô nói vậy, a5nh đành miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này của cô. Chỉ là anh vẫn vô cùng so đo chuyện Nhan Thần Bắc một thân một mình tìm vị hôn thê của anh tán dóc.

Cái tên đó nói gì với em thế, cái gì mà chị dâu tương lai. Anh ta nhắc tới cái tên Lê Xuyên kia với em phải không.

Lưu Mang không cho là đúng, trả lời,
Cũng không có gì hết, chỉ là cảm thấy đau đầu thay cho mối quan hệ của các anh mà thôi...
Nói tới đây, đôi mắt đen của cô lóe sáng, cô chu miệng quay người, tỏ ra vô cùng nghịch ngợm,
Anh yên tâm, cho dù người khác có nói gì thì em vẫn sẽ ở bên anh.

Cô nói vô cùng chính trực hùng hồn, biểu đạt lòng trung thành với anh như đinh đóng cột, nhưng trong lòng đã sớm kêu khổ. Đối với mối quan hệ phức tạp của ba anh em nhà này, Lê Xuyên với Nhan Thần Bắc đương nhiên là dễ nói chuyện nhất, còn Nhan Thần Mặc... Tính toán tình huống trước mắt một chút, chỉ có thể an ủi cho người bạn trai này của mình bình tĩnh lại trước, khi nào rảnh thì lại dẫn dắt anh từng bước vậy. Cô không muốn trở thành nhân bánh bị kẹp giữa ba người anh em này đâu.

Thật không?
Nhan Thần Mặc bán tin bán nghi nhìn cô. Thấy cô gật đầu khẳng định, anh dương dương tự đắc, lỗ mũi phát ra hai tiếng hừ hừ cười nhẹ, uy hiếp,
Anh mà phát hiện ra em nghĩ một đằng nói một nẻo thì anh sẽ cho em biết tay.

Ầy. Lưu Mang nghe lời, một tay bị anh lôi đi, một tay còn lại gãi gãi đầu, trong lòng buồn khổ. Tuy nói tính khí của Nhan Thần Mặc không tốt cho lắm, cố chấp, lại hay để tâm chuyện vụn vặn, nhưng cô lại quên mất một điểm nữa - trẻ con ấu trĩ! Tất cả những từ trên đều có thể dùng để tóm tắt lại tính tình của anh. Cho dù bình thường anh có đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với người khác, thì trong mắt cô cũng chỉ là anh đang giả vờ mà thôi.
Hoàn hảo? Có ai lại tự đi khen bản thân hoàn hảo không vậy!
Trong văn phòng có mấy người đồng nghiệp liên tục nhìn sang Nhan Thần Mặc bình thường ít nói, bọn họ nhìn vị đại thiếu gia lấy một xấp tiền trong két bảo hiểm ra như vừa mới phát hiện ra một châu lục mới. Thật không ngờ được Nhan Thần Mặc lại là một người tự luyến như thế đấy.

Hửm?
Lưu Mang không hiểu gì, mũi phát ra tiếng động nhỏ.

Nếu mà anh và Nhan Thần Bắc là một viên ngọc, thì anh ta có lắm khuyết điểm lắm đấy. Nếu không phải có vết bớt thì cũng có sẹo... Nếu là con gái mà nói, như anh ta thì coi như hỏng rồi còn gì.


Sao lại nhìn anh như thế! Anh với tên kia cũng có điểm khác nhau mà!


Em biết, anh Thần Bắc nói cho em rồi.
Lưu Mang nói.

Chào thiếu gia Thần Mặc.


Chào thiếu gia Thần Bắc.


Có vấn đề gì sao?
Nhan Thần Mặc cất giọng hỏi.

Không, không có.
Nhân viên kế toán nam ấp úng nói,
Không có vấn đề gì, tất cả đều nghe theo lời anh nói.

Hành lang đi tới phòng tài vụ vô cùng yên tĩnh, trong không khí ngập tràn mùi tiền giấy.
Các nhân viên kế toán bước vào đều mặc comple, thắt cà vạt, nhìn thấy Nhan Thần Mặc liền chào hỏi tới tấp.

A?
Một kế toán khác sững người một lúc, nghi ngờ hỏi,
Thiếu gia Thần Mặc, bọn tôi vẫn còn một phần chưa quyết toán xong.


Phần nào?

Thấy người này dằn suy nghĩ thật sự trong lòng xuống, đôi môi mỏng của Nhan Thần Mặc khẽ giương lên, coi thường nhét lại bảng phát thưởng cuối năm vào tay hắn, nói,
Mức thưởng của mỗi người tôi đã bảo nhân viên của phòng kĩ thuật nhắn tin đến điện thoại cho họ rồi, các anh chỉ cần làm theo cái này thôi. Nếu có người nào không chịu thua thì bảo bọn họ sang năm mới tới tìm tôi, hoặc là... cút đi.

Đôi môi mỏng lạnh lùng thốt ra hai chữ, khiến các nhân viên kết toán trẻ tuổi kia sững sờ, đứng như trời trồng.
LẠI là anh Thần Bắc, gọi thân thiết ghê cơ!
Nhan Thần Mặc nặng nề thở hắt ra,
Ừ.
Anh lườm Lưu Mang, đi vào văn phòng, thình lình nói tiếp,
Vậy thì em phải biết anh hoàn hảo tới thế nào rồi chứ hả.


Ừm.
Nhan Thần Mặc cầm một xấp tiền trong tay, gõ gõ xuống mặt bàn, phát ra những tiếp cạch cạch.
Sao thế, bạn trai của em đã ra tay, hiệu suất làm việc cao hơn rất nhiều có phải không.

Điều này thì cô không phủ nhận. Nhan Kiến Hùng cũng đã dự tính trước chuyện tài vụ hỗn loạn này ít nhất cũng phải đến hai mươi tám Tết mới giải quyết xong được, không ngờ rằng Nhan Thần Mặc còn làm xong trước ba ngày. Cũng có nghĩa là các công nhân nếu hoàn thành nhiệm vụ của mình sớm thì có thể lãnh thưởng được rồi.

Chúng ta đi về thôi, mấy chuyện này chiếm nhiều thời gian nghỉ lễ quá rồi.
Nhan Thần Mặc nói với Lưu Mang bên cạnh.

Ánh mắt của anh lại đảo qua các nhân viên kế toán trẻ tuổi kia một vòng, sắc mặt của người nào cũng kì lạ, có chút kìm nén và khó khăn không nói lên lời. Lưu Mang không hiểu gì, đồng ý một tiếng, sau đó lại bị anh xách ra ngoài.

Sinh viên thực tập thì lấy đâu ra ngày nghỉ Tết chứ hả, các nhân viên ở tổng công ty sớm đã nghỉ lễ rồi, mà các công nhân lao động tầng lớp thấp thường là đến sát cuối năm mới kết thúc công việc, mà nhân viên trong bộ phận tài vụ của nhà máy còn vất vả hơn. Chỉ là đại thiếu gia đã mở miệng rồi, Lưu Mang cũng chỉ có thể vâng lời. Cô không muốn chút lương thực tập khổ cực lắm kiếm được lại bị trừ đi đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.