Chương 85: Đứa em trai ngây thơ
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1696 chữ
- 2022-02-04 05:20:34
Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương chán nản của Lê Xuyên xuất hiện ở Nhan gia đêm nay, Nhan Thần Mặc cũng không có chút ý định gây khó dễ với Lê Xuyên, gươ8ng mặt trầm tư, nghi ngờ nhìn theo bước chân nặng nề của Lê Xuyên.
Quen Lê Xuyên lâu đến vậy, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Lê Xuyên trướ3c đây. Trong lòng Lưu Mang chất đầy lo lắng, cau mày cụp mắt xuống.
Mà Lưu Mang lại vô cùng lo lắng Nhan Thần Mặc sẽ nhân cơ hội này để châm chọc Lê Xuyên mấy câu, khiến Lê Xuyên tức giận bỏ đi. Không ngờ Nhan Thần Mặc lại coi Lê Xuyên thành không khí, ăn uống tự nhiên, giống như tâm trạng đang rất tốt, tiếp tục gắp thức ăn cho cô.
Em no thật rồi mà.
Lưu Mang nhỏ giọng nói.
Lê Xuyên ăn vô cùng ít, mấy miếng thịt cá, một chút gà cung bảo, cũng không ăn chút súp nào, rõ ràng là không muốn ngồi cùng với mọi người.
Gà cung bảo: Món xào cay của Trung Quốc, được làm từ thịt gà, đậu phộng, rau và ớt.
Nghe Lê Xuyên nói thế về Nhan Kiến Hùng, Nhan Thần Mặc có chút đắc ý, nở nụ cười, bưng khay đẩy cửa bước vào, cao giọng nói,
Cậu cho là ai cũng giống bố mẹ mình sao? Ngoài mặt thì lương thiện, nhưng bên dưới mặt nạ lại là những tên tiểu nhân ăn tươi nuốt sống người khác.
Cạch!
Chiếc khay đựng thức ăn đặt xuống bàn, phát ra tiếng vang. Nhan Thần Mặc quay người ngồi xuống ghế sô pha, lười biếng vắt chân lên mặt bàn thuỷ tinh, vô cùng hứng thú nhìn gương mặt nặng nề không chịu nổi của Lê Xuyên.
Lê Xuyên trở nên vô cùng xa lạ, dù sao thì đây mới là lần thứ hai anh tới Nhan gia, lần này tới đây lại còn với bộ dạng nhếch nhác xin được ở lại vào đêm giao thừa nữa.
Trình Nhu đứng dậy gắp mấy món ăn Lê Xuyên bình thường thích ăn cho anh, bà cũng có thể coi như là hiểu Lê Xuyên. Thấy anh ăn không ngon miệng, không tập trung nhai thức ăn, bà hiền lành nói chuyện với anh mấy câu, Lê Xuyên cũng chỉ lịch sự trả lời, cũng không có hứng nói chuyện với ai.
Lưu Mang miễn cưỡng uống bát súp dạ dày bò, dồn hết thức ăn trong bát cho Trình Nhu.
Con no rồi, anh, em đi nghỉ trước đây.
Lê Xuyên đứng dậy, nói.
Một lúc lâu sau, Lê Xuyên mới thay xong quần áo của Nhan Thần Bắc, đi xuố9ng nhà.
Thiếu gia Lê Xuyên, cậu đã ăn cơm chưa? Có cần tôi chuẩn bị cho cậu một ít thức ăn không.
Mẹ Trần nhìn các món ăn xếp đầy trên bàn,6 nói.
Ăn nhiều thêm chút nào, đêm nay còn phải đón Tết với nhau chứ.
Việc đón Tết này, Lưu Mang thật sự không biết gì. Từ trước tới nay cô chưa đón Tết lần nào, cũng chưa xem mấy cái chương trình liên hoan đón Tết trên truyền hình Trung ương bao giờ. Bình thường cô cũng chỉ ăn cơm xong, rồi trong lúc nhà người khác đang bắn pháo hoa thì đi nghỉ sớm mà thôi.
Chuẩn bị một lúc, mẹ Trần bưng một chiếc khay đựng bát canh cá viên nóng hổi ra, đi lên cầu thang.
Mẹ Trần, để con đi.
Nhan Thần Mặc gọi mẹ Trần lại, lấy một miếng bánh ngọt đủ để no bụng trên bàn, đặt vào khay.
Cô vốn cho rằng Nhan Thần Mặc sẽ phản đối, hoặc là sẽ giận dỗi cô mấy câu, không nghĩ anh lại yêu cầu mẹ Trần làm thêm một chút bánh ngọt làm món chính.
Mẹ Trần đồng ý liên tục, bà đã chăm sóc Nhan Thần Mặc từ khi anh còn bé cho tới giờ. Tuy là nhị thiếu gia bình thường với Lê Xuyên giống như nước với lửa, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm đến người em trai này, chỉ là không xuống nước được mà thôi.
Nhan Thần Bắc thương xót nhìn anh, gật đầu đồng ý. Thấy Lê Xuyên biến mất trên lối đi, Nhan Thần Bắc cũng đứng dậy, nói,
Dì Nhu, con đi xem thằng bé một chút. Mọi người cứ từ từ dùng bữa.
Thực ra bọn họ đã ăn xong trước khi đốt pháo hoa rồi, chỉ là muốn ngồi cùng Lê Xuyên nên mới tiếp tục ăn cơm mà thôi.
Cánh cửa phòng ngủ cho khách khép hờ, trong phòng truyền ra một tia sáng, nhìn qua khe cửa cũng có thể thấy rõ bóng Nhan Thần Bắc cùng Lê Xuyên đang ngồi trên sô pha. Sắc mặt của Lê Xuyên không tốt chút nào, đôi môi hơi mấp máy, lại không nói nên lời, chỉ nghe Nhan Thần Bắc an ủi mấy câu.
Một lúc lâu sau, Lê Xuyên mới bắt đầu mở miệng nói,
Em thật sự không hiểu ông ấy nhận lắm vụ án đến vậy để làm cái gì nữa. Đối phương rõ ràng là một tên nhà giàu mới nổi tội ác tày trời, không có thuốc chữa, ông ấy lại cứ muốn bảo vệ hắn ta... Em không thể hiểu nổi công lý được pháp luật bảo vệ là cái gì nữa.
Hai người đó đúng là vật họp theo loài, bây giờ nghĩ tới người phụ nữ đó mới thấy bà ta đúng là không xứng làm mẹ tôi chút nào.
Nhan Thần Mặc đắc ý nhìn Lê Xuyên một cái,
Còn không bằng mẹ Trần là người giúp việc nữa, mẹ vợ của tôi còn tốt hơn bà ta cả nghìn lần.
Lời này khiến cho một người vô cùng giỏi trong việc tranh luận như Lê Xuyên cũng không thể đáp lại được, lại khiến Nhan Thần Bắc ngồi bên cạnh vô cùng bối rối.
Bùi Vân là người thế nào, Nhan Thần Bắc không thể không biết. Chỉ là họ có mối quan hệ huyết thống, không thể chỉ trích chê trách gì nhiều. Huống hồ Bùi Vân cũng chưa từng sống cùng với hai anh em bọn họ.
Cứ nói là thương nhân gian xảo, nhưng em thấy Chủ tịch Nhan lại là người vô cùng có nguyên tắc.
Trình Nhu cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lê Xuyên mất hồn mất vía như hôm nay. Vết tát trên mặt rõ như vậy, từ nhà đi tới đây mà cũng không mờ đi chút nào, có thể thấy người đánh dùng lực mạnh đến thế nào.
Con đừng hỏi gì hết, nếu Tiểu Xuyên có kể với con thì con cứ nghe thôi là được.
Trình Nhu nói.
Vâng.
…
Mẹ Trần thấy mọi người lần lượt rời bàn ăn, xin ý kiến của Nhan Thần Mặc rồi mới bắt tay vào thu dọn sạch sẽ bàn ăn.
Canh cá viên còn không mẹ Trần, bác chuẩn bị cho anh Lê Xuyên một bát đi.
Lưu Mang nói.
Em ở đây với mẹ, để anh mang thức ăn cho cậu ta.
Nhan Thần Mặc cúi mắt, gương mặt u ám nhìn Lưu Mang đang ngước mắt nhìn mình.
Lưu Mang sững sờ, ừ ừ hai tiếng, cô thật sự không nhìn thấu được Nhan Thần Mặc đang định làm gì. Hạ độc à? Hay là nhổ nước bọt vào thức ăn?
Nghe Lê Xuyên oán giận Lê Thiên Minh, Nhan Thần Mặc nhếch môi, cười sâu xa. Anh quá hiểu Lê Thiên Minh, ông ta giương ngọn cờ công lý lên, trở thành một luật sư lớn chuyên nhận những vụ kiện tụng, chỉ cần đối phương có tiền, cho dù là đen thì ông ta cũng có thể nói thành trắng được. Trước đây anh còn nghe người khác đồn rằng có một vụ án hiếp dâm trong quán bar, Lê Thiên Minh vừa ra tay liền nói cô gái bị hại nhìn như lêu lổng kia thành một cô nàng hám của, chỉ định mượn tội danh hiếp dâm ra để vơ vét một khoản tiền của tên công tử bột kia mà thôi. Đến cuối cùng, cô sinh viên ấy bị bắt phải xin lỗi rồi thôi học, thanh danh cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, mà cậu ấm kia lại vẫn ung dung vui sướng trong các hộp đêm như cũ.
Em thật sự không thể hiểu ông ấy, lúc trước em sùng bái ông ấy như vậy. Còn bây giờ...
Lê Xuyên còn nhiều lời mà không thể tiếp tục, rũ mắt,
Nói tới cô sinh viên kia, ngoại trừ việc thường tới quán bar để câu ‘cá lớn’, cũng không phải là người không có lòng tự trọng. Lần đó em cũng đã khuyên ông ấy rồi. Lần này mẹ em lại có thể hùa theo ông ấy, phản đối lại lời em nói.
Thấy không, tôi lại quên rồi. Có mỗi bát canh thế này sao mà đủ cho thiếu gia Lê Xuyên ăn no được.
Mẹ Trần cười, đưa khay thức ăn cho anh.
Anh bước đi vững vàng, đến khi bóng dáng Nhan Thần Mặc biến mất trên cầu thang, Lưu Mang mới ghé sát vào bên cạnh Trình Nhu, hỏi,
Mẹ, anh Lê Xuyên làm sao thế ạ? Ai đánh anh ấy vậy?
Em ăn một chút đi, anh biết là em chưa ăn gì mà.
Nhan Thần Bắc quan tâm nói,
Bọn anh cũng đang ăn dở thì ra ngoài đốt pháo hoa, em n5gồi xuống ăn cùng mọi người luôn đi.
Lê Xuyên cũng không từ chối, ngồi xuống vị trí bên cạnh Nhan Thần Bắc, đối diện với Nhan Thần Mặc.
Sao em lại vào đây?
Nhan Thần Bắc thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của Nhan Thần Mặc, nhận ra vừa rồi anh đã nghe thấy hết những chuyện kia,
Có nói gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, em bớt nói mấy câu đi. Còn không thấy Tiểu Xuyên bây giờ thế nào rồi sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.