• 910

Chương 90: Có phúc mấy đời



Cám ơn chú Lưu.



Sao lại vẫn gọi là chú Lưu thế!


Nhan Thần Mặc có chút bối rối nở nụ cười, chỉ là anh lại rất giỏi giấ8u giếm, khiến người khác không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên mặt mình.
Nhan Thần Mặc là một người có mối quan hệ rộng rãi v5ới mọi người, cho dù là trên thương trường lừa lọc dối trá hay là những người dân quê chất phác đầy tình nghĩa, anh đều có thể ứng phó được một cách dễ dàng. Nói theo cách khó nghe hơn, thì chính là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Với Trình Nhu thì anh lấy vẻ ngoan ngoãn hiếu thảo ra để đem được Lưu Mang về nhà, còn đối với Lưu Khánh Quân, vào lần đầu tiên anh gặp được người cha vợ thế này thì đã hiểu được hơn nửa. Chính vì vậy, bao lì xì mà anh đã chuẩn bị này nhất định phải tặng bằng được cho ông ta.
Nhan Thần Mặc không quan tâm chút nào tới việc Lưu Mang và Lưu Khánh Quân từ chối nhận lấy lì xì của mình, cứng rắn nhét vào bàn tay của người đàn ông say xỉn, còn nghiêm túc nói thêm,
Nếu bố không nhận thì tức là đang chê quà của con chưa đủ rồi.

Câu nói này Lưu Mang đã nghe từ nhỏ tới lớn, hầu như đều là câu chốt hạ trong cả quá trình tặng quà mà hai bên cứ đẩy qua đẩy lại.
Gương mặt Lưu Khánh Quân mang đầy vẻ khó xử, đành nhận lấy. Lưu Mang chuẩn bị cho ông ta quà gặp mặt cho Nhan Thần Mặc nhưng cũng không biết là Nhan Thần Mặc sẽ mừng ông bao nhiêu. Ầy, đây chính là đãi ngộ khi bám víu được vào một gia đình giàu có sao.

Được rồi, nếu con đã nói thế thì bố liền nhận lấy vậy.
Lưu Khánh Quân hài lòng cười, đã tỉnh rượu hơn nửa.
Ông cất bao lì xì dày cộp vào trong lòng, giống như đang ôm một đồ vật quan trọng vậy. Lưu Mang thấy vậy, liền rút lại bao lì xì từ trong lòng cha mình, nghiêm túc nói,
Chỗ Thần Mặc tặng cho bố cứ để con giữ hộ đi, con sẽ gửi tiền về cho bố vào ngày cố định.

Lần này bọn họ tới thành phố T cũng chỉ ngồi một chiếc xe tới đây. Bốn người ngồi thì vừa đủ, nếu như lại nhét thêm hai người nữa vào thì đúng là hơi chật chội.
Mùng một tháng giêng, hầu hết các cửa tiệm đều không mở cửa. Mấy khách sạn ở trên thị trấn làm ăn vô cùng phát đạt, nói về độ nổi tiếng nhất thì phải kể tới Khách sạn Mediterranean, nghe nói được xây dựng theo quy mô của một khách sạn năm sao.

Kính chào quý khách.
Thấy có khách bước vào, các cô lễ tân mặc áo dài đỏ đều cúi người chín mươi độ chào đón.
Chỉ là trong đám người đi vào, bộ đồ trên người Lưu Khánh Quân lại thu hút sự chú ý nhất, chiếc áo khoác cũ rích, bên trên còn dính vết bùn, Lưu Mang vốn đã bí mật muốn cha mình thay một bộ quần áo khác, nhưng ông lại nhất quyết không nghe. Nói cái gì mà ăn mặc làm dáng cũng chỉ là giả dối, thế giới này có mấy chục tỉ người, nhưng có mấy người có thể
tự tại
như ông ta đâu chứ.
Trong phòng, Lê Xuyên cùng bà cụ Bùi sớm ngồi bên trong đợi Nhan Thần Bắc đi đón một nhà ba người của Lưu gia tới đây. Nhìn thấy Lưu Khánh Quân tiến vào phòng, bà cụ Bùi cũng khách khí chào hỏi một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra một chút khinh thường khó nói.

Mọi người đều đã tới đông đủ cả rồi, bà ngoại, bà nếm thử món này đi.
Lê Xuyên kéo bà cụ Bùi ngồi xuống vị trí.
Nghe ông nói vậy lại giống như Lưu Mang đang có ý đồ ăn chặn tiền của mình vậy, gương mặt của cô nghiêm túc, cất bao lì xì lại vào túi, nghe tiếng máy giặt báo hiệu đã giặt xong, cô bước nhanh tới, lấy vỏ chăn ra. Lại đem đồ đi giặt thêm một lần nữa một cách thành thạo, phơi trên chiếc mắc ở ngoài ban công nhỏ hẹp.
Đến khi ra ngoài thì cũng đã một lúc sau, Nhan Thần Mặc nhận điện thoại Nhan Thần Bắc gọi tới, trả lời hai tiếng, nói với Lưu Mang và Lưu Khánh Quân:
Thần Bắc đưa Lê Xuyên và bà ngoại tới khách sạn trước rồi, một lúc nữa chúng ta cũng qua đó thôi.


Ừm.
Lưu Mang đồng ý, trả lời một tiếng.

Bà ngoại.
Ở đây cũng không còn người nào khác, Nhan Thần Bắc thân thiết mời bà cụ ăn cơm. Mà Nhan Thần Mặc kể từ giây phút bà dùng thân phận
cháu trai
để giới thiệu qua loa đại khái về hai anh em bọn họ thì đã không còn muốn gọi người này là bà ngoại nữa rồi.
Trên bàn bày đầy thức ăn, Lưu Khánh Quân lại vẫn không động đũa chút nào, ông ta ngồi bên bàn ăn, tỏ ra xấu hổ như một người thành thực trung hậu. Nhan Thần Mặc gắp thức ăn vào bát ông không ngừng, ông lại khéo léo từ chối, nói rằng một bình Ngũ Lương Dịch trên bàn là đã đủ rồi.
Ngũ Lương Dịch: Tên một loại rượu trắng của Trung Quốc.

Bố.
Anh gọi một cách trúc trắc, nghe không hề có ch3út tự nhiên nào như khi gọi một tiếng
mẹ
với Trình Nhu hết.
Thấy Nhan Thần Mặc cũng đã chuẩn bị một bao lì xì khá dày cho cha 9mình làm quà gặp mặt, Lưu Mang vội vàng tiến lên từ chối.

Đã là con rể rồi thì anh cũng được coi như là một nửa con trai của bố6 mẹ rồi. Chỗ này chỉ là chút tấm lòng của anh, coi như là biếu bố vợ thôi.


Ôi, cái con bé này, con gái mà cũng muốn quản lý cả tiền của bố rồi à.
Lưu Khánh Quân miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc, trả lời.

Con chỉ sợ bố lấy tiền đi mua rượu hết trong chưa đầy một tuần thôi. Cứ vậy đi, để con giữ giúp bố.
Lưu Mang kiên quyết.
Thấy Nhan Thần Mặc không mở miệng nói giúp mình, Lưu Khánh Quân không để ý, nhàn nhạt nói,
Con muốn giữ thì cứ giữ, bố cũng chỉ có một đứa con gái là con thôi, sau này bố có cái gì không phải đều sẽ là của con hết sao.


Khánh Quân này, có uống rượu thì cũng đừng uống như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.
Bà cụ Bùi nói,
Cậu xem Thần Mặc nó hiếu thảo với cậu không, nghe nói Mang Mang với Thần Mặc sắp đính hôn rồi, tôi cũng vui thay đấy. Tôi nói thế này chứ, ai mà gả được cho ba thằng cháu của tôi thì đúng là có phúc mấy đời đấy.
Bà cụ nói xong liền ra dáng một bà Thái hậu cao quý hơn người, tao nhã ăn sò.

Lưu Mang thấy bà cụ nói vậy cũng có chút ngại ngùng, đây không phải đang châm biếm khéo cô trèo cao hay sao. Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy hụt hẫng, nhiều hơn là sự tự ti. Tuy là bây giờ cô và mẹ lăn lộn ở thành phố S cũng không đến nỗi, nhưng nếu mang ra để so sánh với Nhan gia thì nhà cô thật sự chỉ là một gia đình nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi.

Nhan Thần Mặc cũng không thèm để ý tới bà cụ Bùi, mà Nhan Thần Bắc cùng Lê Xuyên lại quây quần vui vẻ bên người bà này.

Bà cụ của mười mấy năm trước chưa từng đối xử như vậy với Lưu Mang, mà thái độ của bà với cô vô cùng trìu mến thương yêu, giống như bà ngoại ruột thịt vậy. Chẳng qua là từ lúc Trình Nhu tố tụng ly hôn cùng Lưu Khánh Quân, sau đó dắt con gái bỏ đi nơi khác, trong thôn lại xuất hiện lời đồn vô cùng khó nghe về đôi mẹ con rời đi tay không này. Có người nói Trình Nhu lấy hết chỗ tiền mà Lưu Khánh Quân tích góp được, sau đó cao chạy xa bay cùng một người đàn ông khác, còn Lưu Mang thì nhận một người cha mới, sau đó ăn sung mặc sướng ở trên thành phố, không thèm quan tâm gì tới người cha nghèo khổ này ở quê hết.

Những lời đồn đó hơn nửa đều xuất phát từ miệng người cha Lưu Khánh Quân say xỉn trọng sĩ diện cùng với mấy người cô ruột của Lưu Mang. Bọn họ làm vậy cũng để giải thích với người ngoài rằng tại sao cuộc sống của ông ta lại túng thiếu, lại khó khăn tới vậy. Bởi vì tất cả tiền bạc đều bị người vợ trước lấy đi hết rồi, mà ông ta thì lại là một người cha có trách nhiệm, mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho cô con gái còn đang đi học kia, lại còn không ngừng chất đủ loại thức ăn trong tủ lạnh để đợi con gái trở về nữa. Những người tin vào câu chuyện này của Lưu Khánh Quân đương nhiên sẽ nảy ra cảm giác đồng tình với ông ta, mà những người có hứng thú xem kịch thì cũng chỉ cười cười nhìn xem cái ông già say xỉn này sống thế nào thôi.

Lưu Khánh Quân uống một ngụm rượu, ông ta là người sĩ diện, nghe người ngoài nói vậy về con gái, về mình, trong lòng cũng khó tránh cảm thấy bất công, bèn mượn cơ hội để nhắc lại những chuyện không liên quan hồi còn trẻ, đương nhiên, mối quan hệ của ông ta cùng Nhan Kiến Hùng và Bùi Vân hồi đó cũng được lôi ra để nói.

Bà cụ Bùi sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa, nhưng ở chỗ này lại có những người khác, liền cậy mình có chỗ dựa, phản bác lại,
Người nào cũng có số phận của riêng mình, cũng may là cuộc sống của A Vân nhà tôi giờ cũng thoải mái, còn sinh cho tôi ba đứa cháu trai nữa chứ. Đời người cũng chỉ cần thế này thôi là đã đủ rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.