Chương 97: Cô không sửa
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1934 chữ
- 2022-02-04 05:20:43
Chậc, căn nhà lớn thế này mà lại chỉ có ba bố con bọn họ ở, thảo nào mà lạnh lẽo thế.
Bác hai than thở.
Lưu Mang lại không có ác cảm với bác8 hai này, bà ấy cũng là một người hiền lành. Chỉ là khi Trình Nhu và Lưu Khánh Quân ly hôn, thì bà lại lựa chọn đứng về phía anh em ruột. Trong ba ng3ười cô này, bác hai là người chăm sóc cô hồi bé nhất.
Lưu Mang nhẹ giọng đáp,
Làm quen rồi thì cũng không có vấn đề gì ạ, bình thường đều có9 mẹ Trần lo liệu mọi chuyện trong nhà, cũng không cảm thấy lạnh lẽo lắm đâu ạ.
Thấy ba người cô kia bị mẹ Trần đưa ra ngoài, Lưu Mang đứng trước cửa phòng ngủ chào hỏi. Lúc này mới đưa bọn họ vào phòng của mình.
Tuy nói phòng của Lưu Mang nhìn không hề sang trọng hoành tráng như phòng của hai người Nhan Thần Mặc và Nhan Thần Bắc, nhưng hầu hết những đồ gì cần có trong một căn nhà bình thường thì phòng cô đều có đủ cả, trông giống hệt một căn nhà thu nhỏ vậy.
Khi ba người kia biết đây không phải là phòng tân hôn của cô, mà là một căn phòng cho khách bình thường liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhà vệ sinh, tủ sách, bàn làm việc, chỗ nào cũng phải ngó qua ngó lại một lần. Cuối cùng đóng cửa phòng lại mới ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi bùi ngùi.
Chỉ là Lưu Mang đi rất nhanh, vừa liếc mắt một cái đã biến mất vào một phòng trên hành lang.
Ba người kia nhìn quanh bốn phía nơi hành lang cùng cầu thang lên tầng ba, bác cả tóc bạc trắng lập tức không biết nên đi đâu nữa, chỉ đứng trên hành lang gọi to tên Mang Mang.
Bà ta gõ cửa phòng, thấy bên trong không có người nào đáp lại, liền đẩy cửa bước vào. Cũng không biết là mấy người bọn họ đang làm cái gì, lúc Lưu Mang mở cửa ra chỉ nghe thấy tiếng mẹ Trần đi lên tầng nhắc nhở.
Mẹ, tí nữa mẹ cứ ở trên tầng, không cần đi xuống nữa đâu.
Lưu Mang khẽ nói.
Trình Nhu cũng đang có ý này, gật đầu đồng ý.
Đi qua hành lang trống vắng, hai mẹ con cô vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên dưới. Lưu Khánh Quân hơi khom người, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu ra lệnh cho mẹ Trần,
Có rượu không, mang cho tôi một chai.
Mẹ Trần nhìn năm chai rượu Mao Đài được cất giữ cẩn thận đã trống không trên bàn, khuyên nhủ,
Ông thông gia này, cái thứ rượu này ông nên uống ít thôi. Đợi ông hết say thì lại uống...
Bảo bà đi lấy thì đi lấy đi, đang tiếc rẻ chút rượu này đấy à!
Lưu Khánh Quân thở ra một hơi, không khí xung quanh lập tức bị mùi rượu bao trùm, thấy mẹ Trần chần chừ, ông ta lại càng cao giọng,
Có tin tôi bảo ông chủ đuổi việc bà không.
Lưu Khánh Quân cứ nghĩ có thể dựa dẫm vào một ông thông gia thế kia là mình cũng có thể lên như diều gặp gió, trở thành một ông chủ, có thể bằng vai phải lứa với Nhan Kiến Hùng, mọi chuyện đã có Nhan Kiến Hùng che chở, nếu không thì cũng có cô con gái gả vào nhà giàu này giúp đỡ ông ta.
Con có thích bộ này không.
Trình Nhu chỉnh lại trang phục cho Lưu Mang, cũng không thèm để ý tới ba người cô kia.
Vâng.
Lưu Mang quay một vòng trước gương thử đồ. Chiếc váy cưới ren trắng dài chạm đất, hai tay lại được che đi bởi một lớp vải mỏng, Lưu Mang nở nụ cười nhẹ với Trình Nhu, nói,
Nhìn con có phải giống tiên nữ vô cùng không mẹ.
Trình Nhu thấy con gái rất hài lòng với chiếc váy này, cười ra tiếng.
Chiếc váy này là mẹ chuẩn bị cho con đấy, thấy con thích là mẹ yên tâm rồi.
Trình Nhu vui sướng xoa lên lớp vải mỏng giữa cánh tay, thở hắt ra, nói,
Thần Mặc vốn chuẩn bị cho con một bộ váy cưới thủ công của Pháp cơ, nhưng mẹ cứ khăng khăng muốn váy cưới hôm đính hôn phải do tay người mẹ này chuẩn bị... Điều mẹ có thể làm được cũng chỉ có chút này thôi, nếu có nhiều tiền hơn thì sẽ nhất định mua cho con một bộ váy còn đẹp hơn thế này.
Thế này là đủ rồi, mẹ.
Trong mắt ánh lên giọt nước mắt. Lưu Mang từng nhìn thấy bộ váy cưới này trong tủ kính trưng bày, giá của nó đối với người ở thành phố S này, đến một căn nhà cũng không có như hai mẹ con cô mà nói là vô cùng đắt đỏ. Bình thường mẹ cô còn không nỡ mua một bộ quần áo hai trăm tệ, lần này lại trả giá lớn thế này, Lưu Mang cảm thấy hơi hổ thẹn.
Bác hai mỉm cười, bước tới kéo Lưu Mang xoay một vòng, nói với Trình Nhu,
A Nhu này, bộ váy cưới này cũng không rẻ đâu nhỉ. Cô đúng là không tiếc tiền tí nào.
Ở trên trấn, bà cũng có thể coi là người có tiền, tuy là không quen biết nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng cũng vô cùng hiểu biết về mấy thứ ăn và mặc.
Ngại quá, đây là phòng thiếu gia của bọn tôi. Chưa được cho phép thì không có ai được bước vào hết.
À... À...
Lắm mấy thứ nguyên tắc thật đấy, không phải chỉ là đi vào xem một tí thôi sao, cũng đâu phải mất một miếng thịt.
Bố! Mẹ Trần là người trong nhà. Bố đừng có nói với bà ấy như thế!
Lưu Mang đứng bên ngoài hành lang, khoác tay Trình Nhu nhìn xuống phía dưới, tuy gọi ông ta một tiếng
bố
, nhưng giọng nói lại cứng nhắc.
Vì một người giúp việc mà đứa con gái kia lại dám nói chuyện với ông ta như vậy, Lưu Khánh Quân híp mắt nhíu mày, nhìn chằm chằm về hai mẹ con đang đứng trên tầng, không nói câu nào.
Bà cô lớn ngượng nghịu cười một tiếng, đi tới cầu thang, nói,
Mang Mang, con cũng đừng tức giận, bố con uống say rồi, lại lên cơn nghiện rượu rồi.
Hai người cô còn lại thấy cô lớn đi lên tầng, cũng nhao nhao đi theo sau.
Trình Nhu kìm nén lại nỗi sợ hãi của mình với người kia, đi sát vào người con gái, đi về phía cầu thang, còn bất an liên tục xoa mu bàn tay con gái. Chỉ cần có con gái bên cạnh bà, bà không còn sợ hãi điều gì nữa.
Bác hai chào hỏi với Trình Nhu, Trình Nhu chỉ nở một nụ cười nhạt, bảo mẹ Trần chào hỏi bọn họ, lại đỡ lấy cả hai cái hộp bước lên tầng.
Trong lúc vô tình, Lưu Mang lại nhìn thấy ánh mắt Lưu Khánh Quân đang nhìn chòng chọc vào hai mẹ con cô, lập tức cảm thấy sởn gai ốc. Cô từng nhìn thấy ánh mắt này, mỗi lần Lưu Khánh Quân uống rượu xong, không thèm nói lời nào, giống như đang cất giấu nỗi hận trong người hoặc là đang tìm cách kiếm chuyện cãi nhau, ông ta đều hơi híp mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào người mẹ cô như vậy.
Trình Nhu chưa nhìn thấy mấy người Lưu Khánh Quân đang ngồi trong phòng khách, lại bị Lưu Mang chặn lại trước cửa, bà nâng chiếc hộp trong tay lên cao, cười nói,
Mẹ với mẹ Trần đi lấy áo cưới về rồi đây, con mau đi thay để mẹ xem nào.
Thấy con gái nháy mắt ra hiệu với mình, Trình Nhu mới nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo nhăm nhúm ngồi trong phòng khách, bóng lưng đó bà vô cùng quen thuộc. Ý cười trên mặt lập tức biến mất, biểu cảm trở nên lạnh nhạt, lấy tư thế che chở cho con gái mà bước vào trong.
Lưu Khánh Quân chính là ác mộng đối với Trình Nhu. Nát rượu, bạo lực gia đình, từng khiến bà tuyệt vọng tới mức uống thuốc trừ sâu để tự sát. Đứa con đầu tiên của bà cũng vì thế mà mất đi, sau khi chăm sóc cơ thể khỏe lại mới có được Mang Mang. Trong một gia đình trọng nam khinh nữ thế này, bà khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai thì cuối cùng lại vùi thân trong biển lửa, bà cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải ly hôn.
Bà cứ nghĩ là ly hôn rồi sẽ được tự do, lại không nghĩ tới chưa đầy hai năm sau, đợi tới lúc bà có chút tiền tích cóp rồi thì những người thân bạn bè của mình lại bắt đầu cổ vũ cho hai người tái kết hôn, cho tới khi chỗ tiền bà nhịn ăn nhịn tiêu tích cóp được bị Lưu Khánh Quân tiêu sạch, cuộc sống đọa đày hồi xưa của bà lại tiếp tục tái diễn. Mỗi ngày đều cãi nhau, cách ngày lại bị ông ta bạo hành. Đến mức Lưu Mang cũng không thể chịu nổi nữa, mới cổ vũ một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi như bà ly hôn thêm lần nữa. Không nghĩ tới sau hơn mười năm an tĩnh này, vì chuyện cưới xin lần này của con gái mà bà lại phải gặp lại cái lão ma men này.
Vừa nói tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Tiếng mẹ Trầ6n cười ha ha giống như tiếng chuông truyền tới, Lưu Mang nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Trình Nhu và mẹ Trần mỗi người đang cầm một chiếc hộp tinh xảo t5rong tay.
Mẹ.
Lưu Mang chạy nhanh về phía mẹ mình.
Trình Nhu cũng không có ác cảm gì với bà bác hai này, cũng nói chuyện mấy câu với bà. Vô tình nhắc tới giá chiếc váy, cô nhỏ liền kinh ngạc kêu lên một tiếng,
Chị chịu chi thật đấy.
Còn lại bà bác cả có tư tưởng cổ hủ lại vô cùng nghi ngờ, hỏi,
Cô lấy đâu ra mà lắm tiền thế.
Một người phụ nữ không mang theo thứ gì, còn phải cung cấp tiền cho con gái đi học ở trường tư nhân, nếu nói là tích cóp được chỗ tiền này thì bà ta cũng không tin được. Bà bác cả tóc bạc kia chất vấn,
Nghe Khánh Quân nói lúc cô bỏ đi còn lấy của nó mười mấy vạn hả?
Bác cả!
Người mà Lưu Mang có ác cảm nhất là bà ta, đã sáu mươi tuổi rồi, cách Lưu Khánh Quân tới gần hai mươi tuổi, gần như coi em trai mình thành con trai để bao che, trong mắt bà ta, Lưu Khánh Quân là người em trai tốt đẹp nhất, em mình nói thế nào thì chính là thế ấy,
Nếu như bố cháu mà có mười mấy vạn thật, vậy thì sao trước khi ly hôn với mẹ cháu, ông ấy không thèm nộp cho cháu lấy một đồng tiền học nào chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.