• 79

Chương 14: Nguy hiểm rình rập


Ngày mai ta bận nên chương mới thì hên xui. ^^
---------
Rừng Vĩnh hằng là nơi chưa từng bình yên. Đằng sau sự tĩnh lặng là quá trình tranh đấu cho sự sống và cái chết. Những ai chưa từng một lần tự mình tiến vào sâu trong rừng vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được nó nguy hiểm đến thế nào. Một thứ nhỏ bé nhất tưởng chừng như vô hại cũng có thể là thứ chết người.

Harvey lúc này cả người đều bủn rủn vô lực. Tuy rằng nó vừa mệt mỏi vừa mất máu nhưng hiển nhiên trạng thái cả người mềm nhũn hiện tại của nó hoàn toàn không phải do những lí do này.
Nó không biết đến cùng là nó đã chạm phải cái gì hoặc là cái gì đã va phải nó nhưng rõ ràng là hiện tại nó đã trúng một loại độc nào đó. Nó không biết là thứ chất độc này có chết người không hay chỉ đơn thuần là làm nó tê liệt chờ kẻ săn mồi chính thức xuất hiện.

Nó thậm chí không thể nói nên lời. Hyper cũng đã quá mệt mỏi nên tạm thời không để ý đến nó. Hai đứa nó lúc này đang nằm dưới một gốc cây cổ thụ không biết đã sống bao nhiêu năm.
Thân cây chu vi phải đến năm sáu người trưởng thành mới có thể ôm hết. Thế nhưng nó vẫn chưa phải cái cây lớn nhất trong rừng Vĩnh hằng này. Nghe đồn rằng rừng Vĩnh hằng đã tồn tại từ thời Thượng Cổ. Không biết tại sao nó lại chia lục địa thành hai nửa nhưng chỉ việc tồn tại từ thời Thượng Cổ tới nay đã đủ chứng minh sự lợi hại của nó.

Trong rừng tồn tại những chủng tộc mà hiện tại cả yêu tinh và con người đều chưa khám phá ra. Hầu như mỗi người may mắn còn sống sót rời khỏi rừng Vĩnh hằng đều sẽ đem theo trở về vô số kinh hỷ có thể làm vừa lòng bản thân họ cả về tinh thần lẫn giá trị.
Thế nhưng song song cho giá trị kinh người đó là số lượng không đếm được của những tính mạng vĩnh viễn ở lại trong rừng. Mỗi năm, số lượng người vào rừng tìm bảo là rất nhiều nhưng trừ khi chỉ ở vùng ven rừng hoặc sâu hơn một chút, nếu đã dám tiến đến rừng sâu thì chỉ rất ít người còn hoàn hảo trở về.

Hiện tại, hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành tiến vào rừng sâu, gặp hai ma thú vậy mà vẫn còn sống. Đó là cả một kì tích!

Harvey nghĩ là nó nên tự hào vì nó có lẽ là đứa trẻ đầu tiên có thể tự mình sống sót trong rừng Vĩnh hằng nhưng lúc này thì nó thật sự đang quá bực mình. Thân thể nó vừa đau vừa ngứa vừa bẩn thỉu nhưng nó lại không thể động đậy! Cái cảm giác bí bách này đang khiến nó phát điên. Nó thậm chí cảm thấy nếu lúc này nó có thể động đậy thì nó có thể đem một con sơ cấp ma thú đánh cho cha mẹ nó cũng không nhận ra!

Nhưng Harvey hiện tại hoàn toàn không thể nhúc nhích nên tất cả chỉ là nó nghĩ mà thôi. Sau một hồi nghỉ đỡ mệt thì Hyper bắt đầu lồm cồm bò dậy. Dừng lại một chỗ trong rừng Vĩnh hằng quá lâu là một ván cờ nguy hiểm mà lúc nào cũng có thể bị chiếu tướng với hai đứa bé. Nó biết là cần tìm một chỗ trốn đi trước khi trời tối. Rừng rậm ban đêm còn nguy hiểm hơn ban ngày gấp ngàn lần!

Đến lúc này thì nó mới nhận thấy Harvey không được bình thường. Đến cả nó còn có thể bò dậy vậy mà một yêu tinh xét vể cả thể lực và ý chỉ đều mạnh hơn nó lại vẫn còn nằm bẹp không nhúc nhích thì rõ ràng là có vấn đề.

- Harvey, anh không sao chứ?

Hyper lo lắng hỏi nhưng rất hiển nhiên là Harvey không thể trả lời nó. Harvey chỉ có thể cố gắng đảo loạn con mắt để ra hiệu cho Hyper là nó không động đậy được.

Đợi hồi lâu không thấy Harvey trả lời, Hyper đành chọc chọc Harvey. Chạm vào nó mới giật mình vì cơ bắp của Harvey đang căng cứng vô cùng như thể đang cố gồng mình nhưng rõ ràng là đó không phải ý nguyện của Harvey.

Hyper luống cuống vì nó không biết chuyện gì xảy ra. Nó không phải bác sĩ, không phải dược sư, thậm chí là một người trồng dược thảo cũng không phải! Nó có kiến thức thì sao chứ. Kiến thức mà không thể thực hành thì cũng chỉ là kiến thức suông. Hơn nữa nó cũng chẳng biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì làm sao nó biết cách giải quyết.

Nhìn nó lo lắng như vậy mà Harvey cũng vẫn không động đậy, thậm chí còn không nói cho nó một câu nên nó chỉ có thể đánh bạo kéo Harvey lên trên một cái rễ cây thật to rồi bắt đầu kiểm tra thân thể Harvey.

Cả nó và Harvey lúc này đều bẩn vô cùng. Máu và bùn đất dính đầy người hoà với mùi mồ hôi và lá mục thật sự tạo thành một mùi khó ngửi cực kì nhưng nó không có thời gian để ý.

Hyper nhìn quanh nhưng không có một cây bụi nào vừa tầm của nó để có thể lấy lá tạm thời vệ sinh cho Harvey. Tất cả cây cối trong rừng sâu đều cố gắng hết sức để vươn lên cao giành giật lấy chút ánh sáng ít ỏi để trưởng thành. Điều này cũng dẫn đến tán cây thấp nhất cũng cách tầm với của nó cả mấy mét.

Làm một đứa trẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh, trèo cây không phải sở trường của nó nhưng lúc này thì nó không có biện pháp. Ai bảo hiện tại chỉ có nó là còn có thể động đậy cơ chứ.

Thật chật vật sau một hồi té ngã lên ngã xuống cùng với ma xát vào thân cây tạo ra thêm thật nhiều vết trầy xước, nó cuối cùng cũng có thể với tới một cành nhỏ.

Cẩn thận nhìn kĩ, không phải là loài có độc cũng không phải là loài mới chưa từng phát hiện nó mới dám bẻ xuống. Đem nhánh cây cắm vào thắt lưng, nó lại thật chật vật bò xuống.

Thật cẩn thận dùng cành lá gạt đi hết những chất bẩn bám trên người, Hyper mới dám dùng quần áo sạch lau lên những vết thương của Harvey. Nó cẩn thận vừa lau vừa kiểm tra từng chút những miệng vết thương của Harvey hi vọng có thể tìm ra thứ gì đã làm cho Harvey thành ra thế này.

Phải đến gần nửa tiếng đồng hồ tỉ mẩn nớ mới tìm được một con sâu nhỏ xíu xanh biếc đang cắn chặt vào một vết thương. Hyper không dám động vào con sâu mà thật cẩn thận quan sát để tìm xem mình có biết loại sâu này hay không.

Càng nhìn Hyper càng nghi hoặc vì con sâu này hoàn toàn giống một loại sâu chuyên ăn gỗ mục. Nó không dám vội kết luận đây có phải là loại sâu kia hay không nên đành tìm một nhánh cây nhỏ nhất khẽ khều lên người con sâu.

Khi bị đụng vào, thân hình vốn xanh biếc của con sâu bống nhiên trương phồng lên và chuyển sang màu đỏ. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy miệng hút đang cắn chặt trên da thịt Harvey không ngừng chuyển động hút máu của thằng bé.

Hyper lo lắng. Nó cuối cùng cũng biết loại sâu này là gì. Nhưng cũng chính vì biết nên mới lo lắng.

Tiên Huyết Trùng là loại sinh vật có cách sinh tồn khá ghê tởm. Nó bình thường gần như hoàn toàn ngủ đông nhưng chỉ cần có bất kì sinh vật sống nào vô tình chạm vào nó thì nó sẽ lập tức bám lên. Vì hình thể khá nhỏ nên hầu như không mấy ai để ý đến, ngoại hình lại giống sâu săn gỗ mục vô cùng thường thấy nên cũng không mấy ai biết nó thật sự nguy hiểm đến thế nào.

Nếu sinh vật tạm cư hoàn hảo vui vẻ thì không sao nhưng nếu chỉ cần bị thương dù chỉ là một vết xước nhỏ nhất thì Tiên Huyết Trùng sẽ lập tức bò tới và cắn chặt vào đó.

Tiên Huyết Trùng rất nhát gan nên nó sẽ không động đậy cho đến khi nó cảm thấy đủ an toàn thì mới bắt đầu hút máu. Nhưng nếu trước đó mà bị động vào khiến nó cảm giác bị uy hiếp thì nó sẽ lập tức bắt đầu và còn gia tăng tốc độ hút máu nhanh hơn bình thường nhiểu lần. Đồng thời trong cơ thể nó cũng nhanh chóng phân chia và sinh ra vô số tế bào trứng.

Sau khi hút máu đến cực hạn, Tiên Huyết Trùng sẽ nổ tung và đem số tế bào trứng này vẩy đều lên kí chủ. Trứng sẽ nhanh chóng phát triển và tiếp tục hút máu. Cứ thế vòng đi vòng lại. Nếu không thể cứu chữa kịp thời thì người bị kí sinh sẽ không có cách nào tránh khỏi vận mệnh bị hút khô máu mà chết. Và khi đó, những Tiên Huyết Trùng còn sống sẽ lại lâm vào ngủ say chờ đợi cho đến khi tìm được kí chủ mới.

Để tiêu diệt trứng của Tiên Huyết Trùng cần vài loại thảo dược vô cùng ít thấy mà hiện tại Hyper chắc chắn không thể tìm ra. Mà kể cả có dễ tìm đi chăng nữa thì thời gian cũng không còn kịp rồi.

Nó lục tung cái túi mang theo hy vọng tìm được thứ gì đó có thể có ích cho tình trạng bây giờ nhưng ngoài vài loại thuốc trị thương cơ bản thì không còn gì cả!

Hyper gần như tuyệt vọng ngồi bệt xuống nền đất bẩn thỉu. Một đám ma hạch lăn ra bên chân nó sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của nó. Mắt Hyper đột nhiên sáng lên. Nó đã nghĩ ra cách cứu Harvey rồi. Cho dù cách này sẽ khiến Harvey đau đớn chứ không dễ dàng như dùng dược thảo nhưng lúc này thì nó cũng không thể quan tâm được gì nhiều nữa rồi.

Chộp lấy viên ma hạch gần bên tay nhất, Hyper hớt hải tìm thứ gì đó để đạp. Chỉ có đập vụn ma hạch ra thì nó mới có thể dùng được. Nhưng mà tìm được thứ để đập đã khó, với cái thể lực yếu ớt của nó mà muốn đập vỡ một viên ma hạch lại càng khó hơn.

Mất sức của chín trâu hai hổ nó mới đập ra được một chút mảnh nhỏ nhưng do là trung cấp ma hạch nên một chút này cũng đủ rồi.

Hyper chộp lấy một cái áo còn mới tinh của nó, xé một miếng ra rồi nhẫn tâm cắn nát ngón tay trỏ của nó để lấy máu vẽ lên mảnh vải áo. Nó đang thử vẽ một loại trung cấp bùa chú kích phát năng lượng để một người bình thường như nó, thông qua bùa chú có thể dùng năng lượng của ma hạch đi tiêu diệt đám trứng sâu.

Sở dĩ Hyper phải đập vụn ma hạch vì nó không bảo chứng nó có thể thành công vẽ được bùa chú cũng như bùa chú thành công thì cũng không đủ sức điều khiển năng lượng của cả một viên ma hạch. Nhưng vì lúc này nó không còn biện pháp nào khác nên méo mó có còn hơn không.

Trứng sâu sở dĩ có thể phát triển rất nhanh là vì Tiên Huyết Trùng có thể thu hút số lớn năng lượng thông qua hút máu. Việc thất thoát số lớn năng lượng cũng là một trong những nguyên nhân gây ra cái chết cho vật chủ kí sinh nhưng biểu hiện ra thì lại chỉ là mất máu mà chết thôi.

Hyper muốn chính là khả năng hấp thụ năng lượng cực mạnh trong quá trình trưởng thành này. Có câu rằng lấy độc trị độc. Hyper chính là muốn dùng năng lượng ma hạch đút cho đám sâu tham ăn này. Nó chính là muốn đám sâu này bị năng lượng chống đỡ không chịu được mà tự bạo.

Tuy rằng trong quá trình điên cuồng sinh trưởng bất hợp lí thì Tiên Huyết Trùng sẽ tự động phân chia thành trứng nhưng Hyper chính là muốn gia tốc quá trình tự bạo của Tiên Huyết Trùng nhanh hơn đến mức mà trứng chưa kịp phát triển hoàn thành thì Tiên Huyết Trùng đã chết.

Chỉ có như vậy thì trong điều kiện không có thảo dược mới có thể giết chết đám sâu ghê tởm này. Tuy rằng trước đó chưa từng có người dùng phương thức này, chủ yếu là do dùng trung cấp ma hạch chỉ để giết một đám sâu quả là quá lãng phí của trời. Những đám lính đánh thuê và người mạo hiểm dám dấn thân vào rừng Vĩnh hằng hầu hết đều yêu tiền hơn mạng. Bảo họ dùng một thứ mà phải tích cóp cả đời mới mua được đi cứu một người khác không phải bản thân thì không khác gì lấy mạng họ.

Con trường hợp người bị kí sinh là kẻ giàu có đến mức có thể có trung cấp ma hạch để cứu mạng thì xin hãy nhìn tình trạng hiện tại của Harvey. Một kẻ không thể động đậy, không thể lên tiếng, không thể phản đối và có thể chết bất cứ lúc nào thì đám người tham lam kia sao có thể bỏ qua món hời đưa tận miệng như thế được.

Harvey rất may mắn. Nó may mắn vì có một người mẹ có thể chuẩn bị trung cấp ma hạch cho nó, may mắn vì bên người nó là Hyper, đứa trẻ luôn luôn lo lắng và muốn bảo vệ nó. Và nó càng may mắn hơn là Hyper có thể làm được điều mà hầu như không một đứa trẻ vị thành niên nào khác có thể làm được đó là vẽ bùa chú để điều khiển năng lượng của ma hạch!

Vì nó quá mức may mắn cho nên lần nguy cơ này nó không chỉ không mất mạng mà còn có thể được cứu.

Biết bao nhiêu người chỉ thiếu một chút may mắn là có thể mang theo tài bảo rời khỏi rừng Vĩnh hằng và sống sung sướng như họ đã từng mơ. Nhưng vấn đề là họ thiếu chút may mắn này nên chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho những của quý giá trị kinh người sẽ lại tiếp tục dụ dỗ những kẻ tham tài tiến tới tìm tòi.

Harvey là may mắn nhưng điều đó không có nghĩa là Hyper có thể dễ dàng làm được. Nó cũng mỏi mệt, cũng mất máu. Thể lực của nó vốn đã không ra sao vậy mà lúc này lại còn bị vét sạch nên tuy nó đã thành công vẽ ra bùa chú nhưng dùng bùa chú điều khiển năng lượng lại là một áp lực cực lớn lên thân hình bé nhỏ non nớt của nó.

Nếu là bất kì ai khác, Hyper chắc chắn sẽ mặc kệ. Nhưng người này lại là Harvey nên cho dù là vắt kiệt thân thể nó cũng sẽ phải cứu bằng được.

Lần đầu điều khiển năng lượng đã dùng đến trung cấp ma hạch, tuy chỉ là mảnh nhỏ nhưng cũng không phải nói làm có thể làm được. Hyper không dám dùng năng lượng lên người Harvey ngay vì sợ và sự thực chứng minh quyết định này của nó là hoàn toàn chính xác.

Khi nó đem năng lượng đưa vào một thân cây gần đó để thử mức độ thì thân cây hai người ôm này nổ tung một mảng lớn chứng tỏ năng lượng nó đưa vào quá lớn. Hyper lau mồ hôi lạnh rồi mới thử lại. Do sợ hãi và cẩn thận nên lần thứ hai nó lại đưa vào quá ít năng lượng nên không để lạ được dấu vết gì.

Thử đi thử lại cuối cùng Hyper mới có thể tạm nắm được mức độ thích hợp nhưng khi đối tượng thực nghiệm biến thành Harvey thì nó lại sợ. Nó sợ chỉ một chút không cẩn thận thì nó có thể mất Harvey mãi mãi. Nếu chuyện đó xảy ra thì nó có chết cũng không mặt mũi nhìn thấy Cyprus phu nhân.

Nhưng thời gian không đợi nó. Nếu nó tiếp tục chần chờ thì nó cũng không cần phải đưa ra quyết đinh nữa nên Hyper đành đánh liều.

Quá trình diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của Hyper. Ngoài việc cơ thể phải làm vật dẫn năng lượng và tinh thần phải hết sức tập trung ra thì việc điều khiển năng lượng trị liệu lại không khó như nó tưởng.

Nhưng nó dù sao vẫn còn chỉ là một đứa trẻ. Thân thể và đầu óc nó không có khả năng thừa nhận nguồn năng lượng cao như vậy nên toàn thân nó đau đớn như thể có người ghim kim vào từng tấc da thịt nó còn đầu thì đau như có bàn tay ai thò vào quấy loạn trong đó.

Thời gian càng dài lại càng khó chịu nhưng nó không thể bỏ cuộc nên bất chấp đầu đau hơn búa bổ, nó vẫn cố tập trung trị liệu. Khi Harvey đã có thể động đậy cũng ý nghĩa Tiên Huyết Trùng đều đã chết thì Hyper cuối cùng cũng có thể mỉm cười và ngã xuống.
-----Hết chương 14-----
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Tinh Đánh Nhau.