Chương 16: Yêu tinh rừng rậm
-
Yêu Tinh Đánh Nhau
- Sakura1360
- 2862 chữ
- 2019-08-25 04:25:18
Harvey không biết nó ngất đi đã bao lâu, nó cũng không biết tình trạng của bọn nó bây giờ là như thế nào. Nó chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực như thể nó đã ngủ một mạch và không ăn gì trong nhiều ngày liền. Nó muốn động đậy nhưng cả người đau nhức khiến nó không thể cử động như ý muốn. Nó đấu tranh một lúc lâu sau mới có thể mở được ánh mắt ra.
Tuy rằng đã mở được mắt ra nhưng ánh mắt nó vẫn rất mờ, gần như không nhìn thấy được vật gì cả. Nhưng kể cả là không nhìn rõ thì nó vẫn nhận ra nó đã không còn ở lại giữa rừng nữa mà là đang ở trong một căn phòng!
Cố nén tê ma, nó chồm người dậy và ngay lập tức rơi xuống đất. Lúc này nó mới nhận ra thông qua ánh mắt đã từ từ nhìn rõ của mình lí do vì sao mà nó cả người đau nhức.
Hoá ra nó không phải nằm thẳng mà là cuộn mình trong một thứ cứ tạm gọi là giường đi nhưng nó lại còn ngắn hơn chiều cao của Harvey! Tư thế ngủ khó khăn cộng thêm dát giường thô cứng khiến cho cơ bắp nó không những không thể thả lỏng mà còn càng căng cứng hơn.
Nếu không phải là trên người không có dây trói có lẽ nó đã tưởng mình bị bọn buôn lậu bắt đi rồi. Dù sao thì dù cho ở nơi luật pháp hoàn thiện nhất thì vẫn cũng không thiếu những kẻ bị tiền làm mờ mắt, làm tất cả, bất chấp vì tiền.
Tuy nó chưa từng chính mắt nhìn thấy nhưng mẹ nó, Cyprus phu nhân đã từng nói cho nó rằng tại Vinh quang đại lục có một tổ chức thần bí chuyên bắt cóc những đứa trẻ xinh đẹp của những gia đình yêu tinh không có hoặc thế lực không mạnh, đem đến Thần tích đại lục bán kiếm lời một món kếch xù!
Thần tích đại lục hoàn toàn không có thứ gọi là
Đạo luật bảo vệ ấu tể
và những kẻ giàu có lại coi việc sở hữu một yêu tinh như thú nuôi là một vinh quang lớn. Yêu tinh đẳng cấp càng cao thì lại càng chứng tỏ địa vị của chủ nhân.
Harvey đánh giá xung quanh và trực giác nói cho nó, tình trạng hiện tại của nó phải là an toàn. Không dám yên tâm, Harvey lập tức tìm kiếm Hyper. Nó nhớ dường như mình đã thấy có người trước khi ngất xỉu nên chắc là bọn nó đã được người đó đưa đi nhưng nó lại không xác định người đó sẽ có thái độ thế nào đối với một con người như Hyper. Có thể sống trong rừng Vĩnh hằng lại còn ở gần Vinh quang đại lục như vậy thì chắc chắn không thể là loài người được.
Chân nó vẫn còn rất tê nên không đứng dậy được, nó đành bất chấp sự tê đau mà bò ra cửa phòng. Ngay khi nó mới bò được vài cái thì cửa phòng liền mở, một người thấp bé xấu xí đi vào.
- Ồ tỉnh rồi à? Nhanh hơn ta nghĩ đấy.
Frenzze vui mừng nói. Hắn đã nghĩ rằng thằng nhóc này phải nằm cả tuần mới tỉnh nhưng không ngờ mới ba ngày mà nó đã tỉnh rồi. Thằng bé này khoẻ mạnh hơn hắn tưởng. Và quan trọng nhất là cuối cùng thì hôm nay hắn lại có thể ngủ trên giường rồi. Hắn sợ thằng nhóc bị nhiễm lạnh càng khó khỏi nên mới nhịn đau nhường cái giường thân yêu cho nó. Nếu không phải Fezz nói rằng người là do hắn cứu về hắn mới không nhường đâu.
Harvey nhìn cái người xấu xí trước mắt nó, cộng thêm với việc vết thương trên người mình đã khỏi, kí ức về những câu chuyện mẹ vẫn kể trước khi ngủ lại ùa về:
Yêu tinh rừng rậm. Không ai biết chủng tộc của bọn họ tên gọi chính xác là gì nhưng vì bọn họ xuất hiện, biến mất đều ở tại bìa rừng, vẻ ngoài lại cùng cây cối không khác nên mọi người mới gọi họ như vậy. Họ cũng chẳng ai buồn đính chính cả nên dần dần, Yêu tinh rừng rậm trở thành tên chủng tộc của họ.
Yêu tinh rừng rậm là chủng tộc thần bí nhất trong tất cả các chủng tộc yêu tinh. Không ai biết bọn họ sống ở đâu, chỉ biết rằng mỗi khi có chuyện liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ yêu tinh thì bọn họ mới xuất hiện. Nếu không thì chỉ những người may mắn mới có thể gặp được những Yêu tinh rừng rậm trẻ tuổi rời bộ tộc đi ra ngoài tìm hiểu sự đời mà thôi.
Tuy rằng Yêu tinh rừng rậm vừa thấp bé vừa không phù hợp thẩm mỹ của đa số, tính tình lại không thân thiện, nhưng bọn họ lại là chủng tộc duy nhất mà tất cả mọi thành viên đều thức tỉnh huyết mạch truyền thừa. Bọn họ là chủng tộc duy nhất có thể hoàn toàn chữa khỏi người khác mà không cần thời gian tĩnh dưỡng thêm như Hoa yêu.
Cũng chính vì vậy mà mỗi khi ở đâu xuất hiện một Yêu tinh rừng rậm là sẽ bị tranh giành như tôm tươi. Thế nhưng cho dù đối với bọn họ tốt đến đâu, hứa hẹn nhiều như thế nào, thậm chí là cứu bọn họ bao nhiêu lần thì bọn họ cuối cùng vẫn sẽ trở về bộ tộc chứ không ở lại Vinh quang đại lục.
Chỉ cần tiến vào rừng thì Yêu tinh rừng rậm liền trời sinh có khả năng nguỵ trang hoàn hảo không thể nhận ra. Những cố gắng theo đuôi nhắm tìm ra tung tích của bọn họ đều thất bại thảm hại. Bọn họ lại còn rất thù dai nên nếu có người dám tù binh bất cứ một người nào của họ thì không chỉ bản thân mà tất cả những người xung quanh đều sẽ phải chuẩn bị thừa nhận lửa giận của bọn họ.
Đừng nghi ngờ! Yêu tinh rừng rậm tuy nhìn như không có một chút nguy hiểm nhưng không ít người sẵn sàng làm mọi chuyện chỉ để có được một chút ưu ái của bọn họ mà thôi.
Vì tìm rất lâu nhưng cũng không thể tìm được lãnh địa của Yêu tinh rừng rậm nên có rất nhiều người suy đoán lãnh địa chân chính của bọn họ tại rừng Vĩnh hằng, nhưng cũng có rất nhiều người coi suy đoán này là điên rồ. Đến cả yêu tinh chiến đấu còn khó tồn tại trong rừng Vĩnh hằng thì một chủng tộc không có bao nhiêu sức chiến đấu làm sao có thể tồn tại được trong khu rừng nguy hiểm đó.
Cuộc tranh cãi này đã diễn ra hàng thế kỉ nhưng đến nay thì vẫn chưa có ai tìm ra bất cứ bằng chứng nào để khẳng định hay phủ định suy đoán này nên tất cả những gì về Yêu tinh rừng rậm cũng vẫn chỉ là truyền thuyết.
Harvey, nếu có một ngày con gặp được một Yêu tinh rừng rậm thì đừng chọc giận bọn họ. Bọn họ xứng đáng được tôn kính vì bọn họ luôn không màng đến bản thân để cứu vớt lấy những hy vọng cuối cùng của yêu tinh lúc họ tuyệt vọng nhất. Trong mắt con bọn họ có thể xấu xí, có thể khó chịu nhưng bọn họ lại là những người duy nhất vĩnh viễn vô tư kính dâng cho sự tồn tại của yêu tinh!
Vì thế, Harvey, hãy nhớ, hãy kính trọng bất cứ một Yêu tinh rừng rậm nào con gặp vì bọn họ xứng đáng được như thế, và đừng bao giờ nghi ngờ lòng tốt của họ. Các Yêu tinh rừng rậm luôn làm tất cả vì tương lai của toàn bộ yêu tinh cho dù người khác có không cảm kích đi chăng nữa.
- Xin cảm ơn ngài đã cứu giúp. Xin hỏi cậu bé đi cùng với … cháu thế nào rồi ạ?
Harvey hơi dừng một chút vì nó không biết dùng từ gì cho tích hợp. Tuy nó mới mười tuổi nhưng người này còn thấp hơn cả nó! Nhưng mẹ nói cho nó Yêu tinh rừng rậm vốn không cao lớn nên nó cũng không đoán được người này đến cùng là lớn hơn nó bao nhiêu.
- Thằng nhóc loài người ấy còn chưa tỉnh đâu. Mà đứng lên đi chứ đừng nằm dưới đất thế. Nhỡ đâu lại cảm lạnh thì làm thế nào.
Frenzze vô cùng sơ ý, không nhận ra là Harvey không phải là tự bản thân muốn nằm dưới đất mà là do toàn thân tê mỏi không đứng lên được. Nhưng Harvey sẽ không phản bác hắn. Không kể đến chuyện người này đã cứu nó và Hyper, chỉ việc hiện tại bọn nó đang ở trên địa bàn của người khác đã đủ để nó hành động phải suy nghĩ cẩn thận.
- Nhanh ngồi dậy ăn cái gì đi. Hôn mê mấy ngày chưa ăn gì không thấy đói sao?
Frenzze từ trong tủ lục ra mấy cái bánh mì cùng một chút đồ ăn còn dư lại. Không phải hắn không muốn cho thằng bé món gì đó ngon hơn, chỉ là khả năng nấu nướng của hắn thật sự là có hạn. Những món này đều là hắn nhờ người khác làm dùm để dành ăn dần hắn mới dám đem ra. Harvey cũng không chối từ. Đồ ăn của hai đứa nó đều nằm trong hành trang mà hiện tại nó chả biết đang ở đâu. Nó cần ăn lấy lại sức mới có thể lo cho Hyper được.
Nhìn Harvey im lặng gặm bánh mì, Frenzze chợt cảm thấy có chút đau lòng. Thằng nhóc này còn chưa trưởng thành mà đã phải một mình lưu lạc đến nông nỗi này. Nhìn những đứa trẻ trong bộ tộc của hắn xem, tuy rằng cũng được giáo dục nghiêm khắc nhưng đứa nào không phải là cơm no mặc ấm, là bảo bối trong nhà. Hắn không cách nào tưởng tượng nếu một đứa nhỏ nào đó trong tộc nếu có ngày đi lạc thì liệu có còn sống được đến lúc bọn họ tìm được hay không.
Tuy rằng rất đói nhưng Harvey cũng biết nó mới hôn mê mấy ngày tỉnh lại, không nên ăn nhiều lắm nên mới bảy phần no nó liền dừng lại. Nó hơi thấp thỏm nhìn vị Yêu tinh rừng rậm đang ngồi trước mắt nó.
- Xin hỏi …
- Frenzze.
Thấy nó ngập ngừng, Frenzze mới nhớ ra là mình hoàn toàn quên mất việc tự giới thiệu với nó.
- Ta tên là Frenzze. Cháu tên là gì?
- Harvey ạ.
Harvey nhẹ thở ra. Người này chịu giới thiệu tên cho nó chứng tỏ không đến mức khó gần. Vậy thì nó có thể mạnh dạn hơn một chút nữa.
- Xin hỏi cháu có thể đi xem Hyper không ạ? Hyper là đứa bé đi cùng cháu ý.
- Nó chưa tỉnh. Cháu đã ăn no thì đi rửa mặt rồi cùng ta đi. Trưởng lão muốn nói chuyện với cháu.
- Dạ vâng ạ.
Tuy không biết là có chuyện gì nhưng nó vẫn cứ làm bộ ngoan ngoãn trước đã.
Rời khỏi phòng nó mới biết căn phòng này không phải xây trên mặt đất mà hoàn toàn nằm ngầm trong lòng đất! Hoá ra tuy rằng Yêu tinh rừng rậm thật sự cư trú trong rừng Vĩnh hằng nhưng lãnh địa của bọn họ lại ở dưới lòng đất nên mới không có người có thể tìm thấy.
Cũng phải thôi. Rừng Vĩnh hằng nguy hiểm như vậy, nếu không có biện pháp tự bảo vệ thì Yêu tinh rừng rậm có lẽ đã sớm biến mất trên đời.
Thấy Harvey ngó trước ngó sau, tưởng thằng nhóc tò mò, Frenzze cười ha hả.
- Những cây nấm này xinh đẹp chứ?
- Dạ? À, vâng.
Tuy rằng không thực sự tò mò nhưng nếu có người muốn giới thiệu thì nó cũng vui lòng lắng nghe. Hơn nữa thứ nâm mọc đầy xung quanh còn phát sáng như những chùm đèn đường này cũng thật sự thu hút chú ý của nó.
- Đây là nấm Dạ quang. Không chỉ có thể phát sáng chỉ đường mà ăn cũng ngon nữa.
Frenzze tuỳ tiện từ trên tường hái lấy hai cây nấm to, bẻ cho nó một cây.
- Thử xem, ta không nói dối đâu!
Tuy rằng cây nấm trên tay nó vẫn còn đang phát sáng trông khá kì quái nhưng Frenzze đã bắt đầu ăn nên nó cũng cắn thử một miếng. Thật sự thì cũng không phải rất ngon như Frenzze tán tụng mà nó mềm mềm và ngòn ngọt, có chút giống kẹo bông mà Harvey thì không thích đồ ngọt lắm.
- Đừng nhìn nó vô hại thế thôi. Chỉ cần phơi khô rồi mài thành bột thì có thể trở thành thứ thuốc khử mùi cực mạnh. Cho dù là ma thú mạnh nhất cũng không thể ngửi thấy mùi đâu. Tất nhiên là Siêu cấp ma thú ngoại trừ.
Mắt Harvey sáng lên. Nếu có thứ bột nấm này thì việc băng qua rừng Vĩnh hằng của nó và Hyper sẽ an toàn nhiều lắm!
Thấy sự hưng phấn của Harvey nhưng Frenzze lại chỉ cười mà không tỏ vẻ hào phóng nói cho nó một đám. Frenzze biết Harvey nghĩ gì nhưng đó là việc của Trưởng lão, hắn chỉ có việc dẫn thằng nhóc đến mà thôi.
Frenzze không nói gì, Harvey cũng không dám đề chuyện muốn một ít. Tuy rằng xung quanh, nấm Dạ quang mọc rất nhiều, Frenzze vặt hai cây ăn cũng có có vẻ rất tuỳ tiện nhưng biết đâu thứ này hất khó trồng hoặc chỉ có theo mùa thì sao. Nó hiện tại cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Đường ngầm trong lãnh địa không làm vòng vèo nên Harvey cũng không đi lâu lắm liền đến trước một căn nhà trong có vẻ quý giá hơn căn nhà nó mới ở nhiều. Frenzze cũng từ bỏ gương mặt hớn hở mà thay vẻ cung kính.
- Trưởng lão, ta là Frenzze. Thằng bé đã tỉnh.
- Vào đi!
Một giọng già nua nhưng vẫn rất kiên định vang lên. Frenzze được cho phép liền đẩy cửa mang theo Harvey bước vào. Trong căn nhà cũng đơn giản như nhà của Frenzze, chỉ là có thêm một cái bàn và một cái giá lớn bày đầy sách vở. Từ sau cái bàn, một Yêu tinh rừng rậm da ngoài nhiều nếp nhăn đến không đếm được ngước lên nhìn bọn họ.
- Ngồi đi.
Ông nói rồi lại cúi xuống tấm da đang xem dở. Thấy Frenzze im lặng ngồi xuống, Harvey cũng lặng im ngồi xuống nhìn quanh không dám gây ra tiếng động nào.
Một lúc sau, ông mới gập tấm da lại và nhìn về phía họ.
- Ta là Hank, trưởng lão của bộ tộc này. Tên cháu là gì?
- Harvey ạ.
- Vậy thì Harvey, có thể nói cho ta biết tại sao cháu lại xuất hiện ở đây không?
Harvey dừng một chút. Nó không biết mình có nên nói thật hay không. Hank nhìn chằm chằm khiến nó cảm thấy khá áp lực nhưng lại không thấy nguy hiểm. Mẹ cũng nói với nó Yêu tinh rừng rậm có thể tin được nên nó đánh liều.
- Chúng cháu bị một đám người lai lịch không rõ đuổi giết. Mẹ cháu ở lại chặn phía sau. Mẹ dặn bọn cháu chạy vào rừng. Trong rừng bọn cháu gặp một ma thú như một con sâu khổng lồ rất xấu xí đuổi theo. Sau đó thì bọn cháu và con sâu bị Sư Ưng đuổi theo. Con sâu và bọn cháu chạy hai hướng, Sư Ưng đuổi theo con sâu đi. Trong lúc chạy trốn cháu bị thứ gì đó kí sinh không động đậy được. Là Hyper đã cứu cháu nhưng do mất sức nhiều quá nên em ấy ngất xỉu. Cháu dìu Hyper chạy tiếp nhưng sau đó cháu cũng ngất xỉu. Tỉnh lại thì cháu đang ở đây rồi.
Phải. Tất cả những nguy hiểm mà nó trải qua trong mấy hôm nay lại chỉ cần mấy câu ngắn gọn như vậy là có thể tóm tắt! Thật buồn cười! Cả cuộc đời của một người có lẽ trong miệng của người khác có lẽ cũng chỉ cần vài câu là có thể kể xong rồi!
Thế nhưng cho dù tóm tắt thế nào, bỏ qua bao nhiêu chi tiết thì cũng không thể phủ định nó chỉ trong mấy ngày đã suýt chết bao nhiêu lần, mẹ nó đến nay còn chưa biết tung tích và Hyper thì vẫn còn chưa tỉnh lại!
Còn nó hiện nay, bất lực, chẳng thể làm gì cả!
-----Hết chương 16-----