Chương 19: Đào thoát
-
Yêu Tinh Đánh Nhau
- Sakura1360
- 2993 chữ
- 2019-08-25 04:25:15
Nhờ có tôn chỉ thập phần có lợi cho tụi nó mà Harvey và Hyper vô cùng thuận lợi đi theo phân đội của Kị sĩ Hoa hồng rời khỏi Sikil, an toàn đến Celevile, thành phố gần thủ đô Yankee của York nhất, cũng là thành phố phồn hoa nhất của York chỉ sau thủ đô.
Như nó đã nói, đến Celevile, Hyper vô cùng nhanh chóng thành công xây dựng thân phận hai anh em bị anh trai cùng cha khác mẹ xua đuổi, trong lúc khẩn trương chạy trốn không mang theo gì khác ngoài tiền!
Có tiền có thể sử quỷ thôi ma có lẽ là câu châm ngôn mà sẽ không bao giờ hết hiệu lực. Những kẻ nghèo hèn sẽ chẳng bao giờ thắc mắc quá khứ của bọn họ thế nào, chỉ cần trả đủ tiền cho họ thì dù Hyper có sai bọn họ thủ tiêu xác chết bọn họ cũng không chối từ. Những quý tộc lại càng không bận tâm câu chuyện Hyper bịa ra là thật hay giả, chỉ cần hai đứa bé có thể cho bọn họ cũng đủ chỗ tốt thì họ sẵn sàng mắt nhắm mắt mở qua chuyện.
Những thế lực hắc ám thì không thể quang minh chính đại ra tay nên chỉ cần Hyper bỏ đủ tiền thuê người bảo vệ và không thường xuyên rời khỏi nhà thì có thể tạm coi là an toàn. Không kể đến bọn nhỏ còn có vũ khí bí mật nên cuộc sống của hai đứa trẻ có thể nói là thoải mái nhất có thể.
Không có nguy hiểm uy hiếp rình rập ngày thường qua rất nhanh. Ngoảnh đi ngoảnh lại thế mà cũng đã qua hai năm kể từ ngày Cyprus phu nhân dẫn bọn nó chạy trốn khỏi Avelyne. Hyper mười tuổi vẫn xinh đẹp như một búp bê với đôi mắt xanh lam sâu thẳm như biển cả thế nhưng cả Celevile đều biết đứa trẻ xinh đẹp này nhìn như đối với ai cũng đều hoà nhã nhưng thật ra chỉ quan tâm duy nhất một mình anh trai nó.
Không giống với Hyper, với dòng máu của một yêu tinh thuần chủng, Harvey mười hai tuổi đã bắt đầu phát triển vẻ ngoài tuấn tú của một thanh niên. Với sự trợ giúp của hoa Vô sắc, mái tóc màu bạc của nó được nguỵ trang thành màu đỏ như mẹ nó, màu sắc rất được ưa thích tại Thần tích đại lục. Làn da thường xuyên được phơi nắng không trắng bóc như Hyper mà là một màu nâu đầy khoe mạnh. Cơ bắp do chăm chỉ tập luyện nên vô cùng cân xứng cùng với thân cao ưu việt, không ít tiểu thư quý tộc từng thầm hận mình sinh ra quá sớm, nếu có thể sinh muộn vài năm không biết chừng bọn họ cùng với Harvey có thể phát triển cái gì đó.
Thế nhưng Harvey lại không biết trong đầu các quý tộc tiểu thư nghĩ cái gì hay đúng hơn là không quan tâm. Nó chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh, chỉ khi nó đủ mười tám tuổi thì mới có thể được đến truyền thừa. Được đến truyền thừa nó mới có đủ khả năng trở về Vinh quang đại lục tìm mẹ.
Hyper biết là nó không còn có thể giấu chuyện của Cyprus phu nhân lâu lắm nữa nhưng nó vẫn ngậm ngùi nghĩ rằng có thể giấu một ngày là một ngày. Có thể giấu thêm một ngày thì Harvey có thể thoải mái thêm một ngày.
Những sóng gió bất ngờ tưởng như đã cách hai đứa trẻ thật xa nhưng hoá ra lại không xa như chúng nghĩ. Tất cả cũng đều tại sự phát triển quá sớm của Harvey hay nói đúng hơn là do một tâm hồn thiếu nam quá nhạy cảm.
Như đã nói, thật nhiều tiểu thư đều yêu thích Harvey thế nhưng bọn họ hầu như cũng chỉ là từ xa xa tiếc nuối chứ cũng không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của nó. Nói hầu như đương nhiên là bởi vì có ngoại lệ và ngoại lệ này tên là Elly tiểu thư!
Elly hơn Harvey bốn tuổi, là một thiếu nữ mười sáu tuổi đầy mơ mộng và đương nhiên, Harvey thật hân hạnh trở thành hình mẫu bạch mã hoàng tử lý tưởng trong lòng nàng. Nàng không chỉ nghĩ đến điều này trong lòng mà còn rất khẳng khái tuyên dương ra với bất cứ cô bạn gái nào chịu an tĩnh ngồi nghe nàng nói.
Tất nhiên là mơ mộng của một thiếu nữ thì không có tội tình gì và nó có thể chỉ là một câu chuyện, một kí ức đẹp cho cuộc đời sau này của một người phụ nữ. Đáng tiếc Elly không phải là một thiếu nữ bình thường mà là một tiểu thư quý tộc nên nàng trốn không thoát cơn ác mộng mang tên: đám hỏi chính trị!
Mọi tiểu thư từ khi sinh ra đều được chuẩn bị tinh thần cho điều này nên vốn cũng là không có gì to tát nếu không phải vị hôn phu của Elly cùng với hình mẫu lí tưởng của nàng khoảng cách có chút hơi xa. Làm một tiểu thư có tư tưởng đi trước thời đại, Elly liền không chấp nhận được cuộc hôn nhân này nhưng nàng không có khả năng từ chối nên nàng tìm đến biện pháp diệt trừ tận gốc: tìm nhà trai nói chuyện, yêu cầu được từ hôn!
Một lần nữa, mọi chuyện vốn có thể êm đẹp lại cứ vì Elly một câu nói thật rằng đối phương cho Harvey của nàng xách giày cũng không xứng đáng mà lấy bi kịch làm kết cục.
Eaton biết mình không dễ nhìn nhưng còn không đến mức để một con nhóc vắt mũi chưa sạch, không có thực quyền đem ra so sánh với một bình dân mà lại còn bị so kém nhiều như vậy. Làm thứ tử của một bá tước, Eaton cảm thấy mình bị vũ nhục quá đáng. Nhưng làm một thân sĩ, Eaton không thể đối với một cô gái yếu đuối làm gì cho nên tất cả tức giận liền trút hết lên một kẻ hoàn toàn vô tội, thậm chí còn không hiểu nổi mình là như thế nào liên quan đến chuyện này: Harvey!
Dù có tiền nhưng hai năm ngắn ngủi không đủ để Hyper xoay sở được một cái tước vị cho dù nó có thông minh đến thế nào đi chăng nữa. Dù sao cả hai đứa nó đều còn là trẻ con và trừ những đứa trẻ được kế thừa tước vị từ cha mẹ chẳng may mất sớm ra thì chẳng ai nguyện ý trao tước vị cho một đứa trẻ cả.
Trẻ tuổi, không có người làm chỗ dựa và không có tước vị phòng thân, Harvey liền tránh không thoát đến từ con trai một bá tước trả thù. Và vì có thể tiếp tục sống trên mảnh đất này, Harvey còn không thể trốn thoát!
- Thật là không thể chấp nhận được!
Hyper tức giận nhưng lại không có biện pháp nào. Nếu muốn trốn thoát chuyện rắc rối này bọn nó cần phải chuyển chỗ ở. Nhưng chuyển đi cũng có nghĩa làm lại từ đầu. Bọn nó thật vất vả mới có thể sống yên thân, các loại quan hệ nó chạy vạy suốt hai năm nay cũng không phải nói bỏ là có thể bỏ.
Thật ra là nếu không phải nó sẵn lòng vung tiền để tạo quan hệ thì hai đứa bọn nó cho đến tận khi bị người đánh đến cửa nhà cũng vẫn sẽ chẳng hay biết chuyện gì xảy ra. Nó có thể biết tiền căn hậu quả chuyện này vẫn còn may mà có một vị thiếu gia thường xuyên được mời đi ăn chơi lắm miệng kể nó nghe.
- Chỉ có thể ứng chiến thôi. Anh không nghĩ mình sẽ thua.
Harvey vẫn là rất tự tin. Dù sao với ưu thế của Yêu tinh, nếu nó còn đánh không lại một thằng nhóc loài người được nuông chiều thì nó cũng có thể từ bỏ việc trở lại Vinh quang đại lục đi là vừa.
- Không đơn giản như vậy!
Hyper đau đầu.
- Chúng ta chỉ là bình dân thôi! Quyết đấu vốn thiết kế đã nghiêng về phía quý tộc rồi. Cho dù anh có thắng thì tình hình cũng chẳng tốt đẹp hơn, thậm chí có thể vì đối phương thẹn quá thành giận mà càng tệ hơn nữa!
Nó từ bỏ việc thuyết minh cặn kẽ với Harvey. Nó chỉ cần Harvey hiểu hậu quả là được.
- Vậy phải làm thế nào?
- Giả chết đi.
Hyper tỉnh queo khiến Harvey ngạc nhiên.
- Cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Chỉ cần lúc đầu anh hơi áp chế đổi phương, cho đối phương hiểu anh hoàn toàn có thể đem đối phương đánh bại. Sau đó tìm đúng thời cơ giả bộ bị đánh chết, cho đối phương đủ mặt mũi thì bình thường đối phương cũng sẽ không truy cứu người
đã chết
sẽ lấy thân phận gì
sống lại
. Chỉ cần đối thủ của họ phải hoàn toàn biến mất thế là đủ.
Harvey một lần nữa học được rằng làm con người thật không dễ dàng!
----------
Mọi chuyện có thể sẽ rất thoải mái qua đi nếu không phải Harvey tại ngay trước lúc giả chết chợt nhận ra trong đám người đứng ngoài xem có một người nhìn nó đặc biệt không bình thường!
- Có thể nào là anh nghĩ sai rồi không?
- Không! Trực giác của Khuyển yêu là sẽ không sai. Người này chắc chắn có vấn đề.
- Nhưng vấn đề càng lớn ở đây là anh lại không biết đối phương là ai!
Hyper phát điên. Nó mới an lành không vài ngày lại bắt đầu phải lo lắng ngày đêm. Nếu Harvey biết đối phương là ai thì nó còn có thể điều tra động cơ của đối phương nhưng vấn đề là cái kẻ hầu như cả ngày chỉ biết tập luyện kia thậm chí đến thành viên gia đình của thành chủ hiện tại cũng còn chưa nhớ hết!
Đều là do nó rất dung túng Harvey, biết Harvey không thích xã giao với con người nên đều là nó ôm đồm tất cả, để đến bây giờ thì nó tự ăn quả đắng rồi. Nó cũng không suy nghĩ lâu lắm liền có quyết định.
- Rời đi thôi.
- Hả?
- Không biết đối phương là ai, cũng không biết mục đích của đối phương thì biện pháp đề phòng tốt nhất chỉ có tự mình trốn đi thôi.
- Không phải em nói đi nơi khác thì sẽ rất phiền phức à?
- Phiền phức so với tính mạng cái nào quan trọng hơn?
Hyper thật sự đau đầu chết. Thử hỏi có bao nhiêu đứa trẻ mười tuổi phải lo lắng nhiều chuyện như nó không cơ chứ? Nó đều nhanh nghi ngờ mình liệu có phải thật sự mới mười tuổi hay không!
Harvey không hiểu những gì Hyper đang nghĩ nhưng nó biết là hình như nó lại một lần nữa gây rắc rối. Khi bọn nó mới tới Celevile, vì là một yêu tinh chính cống không hiểu cách cư xử của loài người mà nó đã gây ra một đống rắc rối khiến Hyper phải đi xử lí giúp.
Hyper nghĩ rằng nó không thích giao tiếp nhưng thực ra chỉ là vì nó sợ nó nếu đi ra ngoài thì lại có thể gây ra chuyện gì đó nữa. Nhìn xem, nó không đi ra ngoài cũng cấp cho Hyper đủ phiền phức, vừa bước chân khỏi cửa lập tức lại gây ra chuyện lớn rồi đấy thôi.
Hyper không có thời gian để quan tâm xem Harvey đang nghĩ gì. Chỉ việc chuẩn bị cho hai người rời đi lặng lẽ không ai hay biết cũng đã chiếm hầu như toàn bộ thời gian và trí óc của nó.
Rời khỏi Celevile, nó nói thì dễ nhưng thật sự thì có biết bao chuyện phải lo. Chỉ riêng chuyện rời khỏi sau đó sẽ đi đâu cũng đủ nó nghĩ thật lâu mà nó thì lại không có nhiều thời gian như thế. Suy đi tính lại, nó cảm thấy trở lại Sikil cũng là một lựa chọn không tồi.
Không nói rằng hiện tại hai đứa nó thay đổi thật nhiều, chi dù trở lại cũng không sợ bị nhận ra, chỉ riêng đây là nơi mà Kị sĩ Hoa hồng thường lui tới cũng đủ để nó đưa ra quyết định. Năm đó nhờ có Kị sĩ Hoa hồng trợ giúp mà nó và Harvey mới có thể thuận lợi ở Celevile ổn định gót chân chứ không cần làm hai đứa trẻ chân ướt chân ráo dễ bị bắt nạt.
Nó hai năm gần đây vẫn thường xuyên giữ liên lạc với một vị nhóm trưởng của Kị sĩ Hoa hồng, chính là người đã giúp đỡ hai đứa nó. Jack hai năm nay vẫn nhận nhiệm vụ lui tới Sikil vận chuyển thảo dược nên tại Sikil anh ta cũng có tiếng tăm không nhỏ.
Hyper không biết rắc rối của bọn nó rốt cuộc là đến mức nào nhưng với thân phận của Harvey không cho phép Hyper hoàn toàn nương nhờ vào Kị sĩ Hoa hồng được. Đến một nơi coi như nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ rồi lại cùng bọn họ không có trực tiếp liên hệ gì là một quyết định tốt cho cả hai.
-----
Sikil qua hai năm hầu như vẫn không thay đổi gì. Những toà biệt thự vẫn là như vậy xa hoa, khu ổ chuột thì vẫn là như vậy bẩn thỉu, người dân thành Sikil vẫn chỉ lo cho cuộc sống của mình và không mấy chú ý những kẻ mởi tới trừ khi bọn họ có thể mang đến cho mình công việc như trước đây.
Harvey không biết rõ cảm giác của mình như thế nào khi trở lại Sikil. Nơi này là nơi đầu tiên trong lãnh địa của loài người mà nó đặt chân đến. Đây cũng là nơi dạy cho nó loài người cùng yêu tinh kì thật cũng không khác nhau nhiề lắm. Nơi đây cũng là nơi chứng kiến Hyper của nó một đêm trưởng thành, trở thành cây trụ cho gia đình nhỏ này.
Nó cảm thấy rất nhiều thứ vẫn vậy nhưng thật ra có nhiều thứ cũng đã thay đổi, tỷ như hiện tại nó và Hyper đang ở tạm trong khách sạn sang trọng nhất của Sikil, nơi mà hai năm trước đây Hyper không dám dẫn nó vào ở.
- Hiện tại còn chưa phát hiện có người theo dõi chúng ta đến tận đây nhưng không bài trừ là người chúng ta thuê chưa đủ khả năng.
Hyper gấp tờ tin tức vừa nhận được lại, thở dài. Nó đã cố hết sức có thể để tìm được những người lợi hại nhất. Nó thậm chí đã nhờ cả đến quan hệ của Jack nhưng cũng chỉ thuê được hai cái Đại kiếm sư cùng một cái Võ sư làm vệ sĩ. Không phải nó không muốn hoặc không nguyện ý bỏ thêm tiền để thuê vệ sĩ tốt hơn mà là những người giỏi hơn thì chỉ có tiền cũng không thể nào tiếp xúc đến.
Đại kiếm sư cùng Võ sư cũng là nhìn Jack mặt mũi mới tiếp nhiệm vụ của bọn nó chứ đi theo làm vệ sĩ cho hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch thật sự chẳng giúp ích gì cho việc tu luyện của họ cả! Bọn họ trình độ tuy rằng chỉ tính trung đẳng nhưng không thiếu quý tộc sẵn sàng trả giá cao hơn nhiều chỉ để thuê bọn họ làm đẹp mặt mũi của mình. Dù sao thì cao đẳng cũng không phải tuỳ tiện có thể xuất hiện.
Hyper không ngại dùng tình huống xấu nhất đi phỏng đoán tình trạng của bọn nó chỉ để khi lập kế hoạch đề phòng không xuất hiện sai lầm chết người. Một yêu tinh tự do ở giữa lòng Thần tích đại lục có thể là cái đích lớn đến thế nào không phải nó không biết. Hiện nay vấn đề là lực lượng đang rình rập nó đến từ bên nào?
Nếu chỉ là có người tình cờ hoặc bằng phương pháp nào đó tìm ra chân tướng thân phận của Harvey thì còn đỡ một chút. Nó chắc chắn sẽ nghĩ ra cách gì đó để khiến đối phương từ bỏ ý định. Nhưng nếu đối phương đến từ bên kia rừng Vĩnh hằng …
Nó thật không dám nghĩ tiếp. Nếu như một lực lượng của yêu tinh lại có thể thẩm thấu đến tận trong lòng của Thần tích đại lục mà còn không bị phát hiện thì đối phương phải đáng sợ đến nhường nào?
Không phải nó ảo tưởng quá nhiều mà là khi Cyprus phu nhân cũng không thể không hy sinh bản thân để cho bọn nó một đường thoát thì nó không ngại ác ý mà phỏng đoán về ý định của đối phương. Nhưng dù gì đó cũng chỉ là phỏng đoán. Hiện tại việc nó cần làm là:
- Chúng ta còn bao nhiêu hoa Vô sắc nữa?
- Còn đủ.
- Thế thì tốt rồi. Anh chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải
biến mất
!
Hyper cười khẩy. Nó không tin tưởng bất cứ một ai ngoại trừ bản thân nó và Harvey. Nó đã có thể an toàn từ Thần tích đại lục đến Vinh quang đại lục rồi trở lại thì không lí do gì nó không thể cho những kẻ đang theo đuôi bọn nó một bất ngờ nho nhỏ.
-----Hết chương 19-----