Chương 2: Năm tháng tĩnh hảo
-
Yêu Tinh Đánh Nhau
- Sakura1360
- 2906 chữ
- 2019-08-25 04:25:13
Vốn là một ngày chỉ 1 chương nhưng kỉ niệm cái phiếu đầu tiên nên thêm cho mọi người một chương nữa.
----------
- Vậy là con quyết định sẽ nuôi nó?
Cyprus phu nhân không mặn không nhạt nói. Harvey không thể đoán được là bà có hài lòng hay không về cái quyết định ngông cuồng này của nó.
- Vâng ạ.
Harvey ngoan ngoãn trả lời.
- Cho dù con biết là loài người hoàn toàn không có địa vị. Khi trưởng thành nó chỉ có thể trở thành nô lệ?
- Dù cho làm nô lệ thì cũng so với chết đói tốt hơn nhiều.
Harvey lí nhí nói.
- Và dù cho con biết nhà mình không dư dả gì?
- Con có thể chia sẻ đồ ăn cho nó!
Harvey cố chống chế.
- Tức là con sẽ chịu đói để nuôi một đứa trẻ loài người? Con nên biết là mẹ sẽ không làm việc vất vả chỉ để nuôi không một món đồ chơi cho con trai mình.
Cyprus phu nhân vẫn không có cảm xúc gì. Harvey cắn môi. Nó chưa từng nghĩ nhiều đến thế nwhng nghĩ đến mình đã quyết định đưa Hyper về nhà, Harvey lại cắn răng gật đầu. Nó đã quyết định, nó không được hối hận. Nếu không được thì cùng lắm nó cũng kiếm thêm việc gì đó làm. Dù sao thì nó có cả một buổi chiểu rảnh rỗi mặc dù nó cũng chưa nghĩ ra có công việc gì lại muốn thuê một đứa trẻ tám tuổi như nó cả.
- Rất tốt. Vậy thì từ hôm nay trở đi khẩu phần của con sẽ chỉ còn lại một nửa. Phần còn lại sẽ cho đứa bé này.
Cyprus phu nhân quyết định rồi đứng lên đi nấu cơm. Harvey vẫn không dám nhúc nhích vì nó không biết mẹ nó có đang tức giận hay không. Thực ra thì nó nghĩ là mẹ nó sẽ không tức giận vì nó đã quyết định, đồng thời còn chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Thế nhưng không hiểu sao mỗi khi mẹ nó nghiêm mặt luôn làm nó sợ không dám nói gì. Mẹ nó là một người hiền lành là thế nhưng nó luôn có cảm giác mẹ nó không phải người dễ chơi. Nhìn Hyper rụt rè co lại trong góc nhà, nó vẫy tay gọi cậu bé lại gần.
- Từ hôm nay trở đi em chính thức ở lại nhà anh nhé. Yên tâm đi, anh sẽ nghĩ ra cách nuôi em.
Cyprus phu nhân và Harvey nói chuyện thì dùng ngôn ngữ của loài người nên nó nghe rất rõ ràng. Nó nghĩ Cyprus phu nhân là cố tình nói cho nó nghe. Nó vẫn biết khu dân nghèo sống rất khó khăn nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến một người mẹ lại sẽ nói ra giảm một nửa đồ ăn của con mình để nuôi một đứa trẻ bị nhặt về. Dù là trong thế giới loài người cũng không có chuyện ấy. Kể cả quang minh thần điện thần thánh cũng không nuôi không ai cả.
Nó từng nghĩ rằng tệ lắm thì nó đi tìm việc làm tự nuôi mình, chỉ cần cho nó một chỗ ở là được rồi. Nhưng những gì đã xảy ra thật sự là làm nó khó hiểu. Dù sao thì nó cũng mới chỉ có sáu tuổi và có thật nhiều chuyện nó còn không biết được. Đặc biệt nó còn đang một thân một mình trên vùng đất của yêu tình.
Trước đây nó chỉ nghe về yêu tinh qua những câu chuyện. Nó luôn được nghe về yêu tinh xấu xa như thế này, yêu tinh tàn bạo như thế kia, yêu tinh xấu xí như thế nó… vân vân và vân vân. Nhưng lúc này, khi tự mình thân tại yêu tinh lãnh địa nó mới thiết thực hiểu được chuyện thì mãi chỉ là chuyện mà thôi. Nó nhìn thấy rất nhiều yêu tinh có xấu có đẹp nhưng không phải đều chỉ là diện mạo xấu xí. Nó nhìn thấy yêu tinh có hờ hững, có trêu chọc, có cười nhạo nhưng cũng có như Harvey và Cyprus phu nhân đối xử với nó như kẻ ngang bằng. Nó thấy các yêu tinh lạnh lùng đi qua hay nhìn thấy nó thì né xa xa nhưng không phải hoàn toàn đều là tàn bạo khát máu, coi con người như thực vật.
Có lẽ những gì nó thấy không thể đại biểu cho tất cả nhưng nó cũng đã học được rằng cái gì thì cũng phải xem xét từ nhiều phía. Nếu không thì tất cả những gì ta biết, ta hiểu được cũng chỉ là phiến diện, thiếu hụt mà thôi.
- Có thể không? Dù sao …
Nhìn Hyper vặn vẹo mấy ngón tay thể hiện cậu nhóc rối rắm như thế nào, Harvey cười to, xoa đầu nó.
- Nhất định sẽ có cách. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần cố gắng thì không gì là không thể cả.
Bàn tay nhỏ ấm áp của Harvey khiến trái tim lo lắng không thôi của Hyper yên ổn lại.
‘- Mọi chuyện sẽ ổn thôi!’
Nó tự nhủ trong lòng như thế. Ngẩng đầu lên, trả lại cho Harvey một nụ cười, lúc này, vào thời điểm này, Hyper, sáu tuổi, ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu:
‘- Em sẽ làm tất cả để bảo vệ anh!’
Cho dù hiện tại nó chỉ là một thằng nhóc loài người tầm thường sáu tuổi, nhưng nó nhất định sẽ trở nên lợi hại, nhất định sẽ có một ngày nó trở nên đủ mạnh để bảo vệ người cho nó ánh sáng vào lúc cuộc đời nó tăm tối nhất này. Quang minh giáo hội có thể dốc hết toàn lực để bảo vệ một thiên sứ nếu họ có thể tìm thấy thì nó cũng vậy. Nó sẽ dốc toàn bộ lực lượng của mình để bảo vệ cho thiên sứ của riêng nó!
- Uhm. Em biết rồi.
Thế nhưng lúc này, Harvey tám tuổi lại không biết rằng nó vừa thu được người tuỳ tùng trung thành nhất đầu tiên trong đời mà chỉ cho rằng thằng nhóc tin tưởng nó. Nó lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng trách nhiệm cho quyết định của mình. Từ hôm nay nó không chỉ là một đứa bé nữa, nó đã có thành viên gia đình cần nó nuôi dưỡng, nó đã là một người đàn ông chân chính!
Đã ba ngày kể từ khi Harvey dẫn Hyper về nhà và nó vẫn chưa nghĩ ra cách nào kiếm đồ ăn cho thằng bé. Tìm việc là khó khăn hơn nó tưởng với một đứa vị thành niên như nó. Việc yêu cầu thể lực thì không làm được, việc kĩ thuật thì nó còn chưa được dạy, việc đơn giản thì lại có người làm trước hết cả rồi. Mà kể cả nó có muốn làm cũng không ai cho, ai bảo không biết vị tiền bối vĩ đại nào đặt ra cái luật bảo vệ ấu tể chết tiệt đó khiến không người dám thuê lao động trẻ em cơ chứ! Thực ra thì nó cũng biết không dễ dàng như thế nhưng nó vốn nghĩ chỉ cần nó cố gắng thì ít ra cũng có thể kiếm ra việc gì đó. Không cần kiếm nhiều, chỉ cần kiếm đủ tiền đồ ăn cho Hyper là được nhưng thực tế lại luôn khốc liệt hơn tưởng tượng rất nhiều.
- Cho anh này. Em không cần nhiều thế đâu.
Hyper gắp phần lớn đồ ăn trong bát nó sang cho Harvey. Nó biết mấy ngày hôm nay Harvey vẫn bị đói bụng đến khó ngủ được. Harvey nghĩ nó không biết nhưng kinh nghiệm lưu lạc đầu đường một thời gian của Hyper khiến nó đâu có dễ dàng ngủ say như thế. Việc nó xuất hiện mới khiến cho tình trạng này xảy ra vì mấy hôm quan sát đủ để nó nhận ra Cyprus phu nhân thật sự là một người rất bản lĩnh.
Làm một người phụ nữ độc thân mang theo một đứa con nhỏ ở khu dân nghèo vậy mà bà vẫn có thể sống tự tại không bị lũ du thủ du thực quấy rối, không vì công việc không đủ mà khiến hai mẹ con bị đói đồng thời cũng có thể khiến cho những người xung quanh không vì Harvey không có cha mà xem thường nó thật sự là quá khó khăn đối với một phụ nữ bình thường.
Nó cũng lờ mờ nhận ra không phải Cyprus phu nhân không có khả năng nuôi dưỡng thêm nó mà bà làm tất cả đơn giản chỉ vì giáo dục Harvey. Một người phụ nữ mà lại có thể quyết tâm dùng thực tế dạy cho con trưởng thành thật sự không phải ở đâu cũng vó thể thấy được. Ít nhất thì trong thế giới loài người sẽ không mấy bậc cha mẹ bỏ được cho con mình chịu đói để đem thức ăn chia cho một người không liên quan cho dù kẻ đó là do con mình đem về đi chăng nữa. Cũng chẳng thiếu gia đình bóc lột con nuôi chỉ để cho con đẻ có cuộc sống tốt hơn đấy sao.
Tuy rất khâm phục bà nhưng việc bà nhẫn tâm bỏ đói Harvey khiến nó vẫn có chút không đành lòng. Tất cả đồ ăn này vốn đều là của Harvey, là nó chiếm đi phần mà cậu đáng được hưởng. Nó cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao thì nó chỉ cần ăn đủ cầm cự là được rồi, phần còn lại vẫn là để cho Harvey đi. Như là xem hiểu suy nghĩ của nó, Harvey thản nhiên đem đồ ăn gắp trở lại bát nó mà còn nghiêm giọng cảnh cáo:
- Đã chia phần cho em thì là của em. Không ăn thì đổ đi!
Nó còn định phản đối nhưng Harvey đã lạnh mặt xuống. Cyprus phu nhân mặt lạnh nó còn có thể không nhìn nhưng nếu khiến Harvey không vui thì hoàn toàn không thể được! Rối rắm giữa việc có thể khiến Harvey ăn no hơn và làm cho Harvey vui lòng khiến mặt nó nhăn hết cả lại.
- Không chịu thì có thể đi khỏi đây.
Harvey nói nhẹ nhàng nhưng lại giồng như sấm sét nện vào lòng nó. Đi khỏi đây? Không bao giờ! Nhà của nó ở tít tận bên kia của rừng Vĩnh hằng, hơn nữa việc nó xuất hiện ở đây lại không có người quản chứng tỏ nó đã bị buông tha hoặc gia đình nó đều đã xảy ra bất trắc. Bất kể là tính huống nào thì nó cũng không còn nơi nào khác để về. Là Harvey đưa nó về đây, là Harvey cho nó một mái nhà, là Harvey cho nó hy vọng. Bảo nó rời khỏi căn nhà này không khác nào chặt đứt hy vọng của nó. Rời khỏi đây, rời xa Harvey không khác nào rũ bỏ tín ngưỡng của nó, phá bỏ tương lai của nó.
Không! Không bao giờ! Nó thà ích kỉ chứ tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra. Im lặng và cơm, nó lại một lần nữa nhắc nhở chính mình nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, phải trở thành một người mà Harvey có thể dữa vào. Ít nhất sau này chỉ cần có nó thì sẽ không bao giờ lại để cho Harvey chịu đói nữa!
Nhìn thằng bé ngoan ngoãn ăn cơm, Harvey cuối cùng cũng có thể thở ra. Thật sự thì nó đói nhưng nó không thể để một đứ bé còn nhỏ hơn cả nó cũng chịu đói bụng được. Mặc dù một nửa phần ăn của nó không nhiều nhưng vì sức ăn của yêu tình lớn hơn con người nhiều nên đối với Hyper phải là miễn cưỡng ăn no đi. Là nó quyết định mang Hyper về nhà thì nó phải có trách nhiệm với thằng bé.
Trước sau gì thì nó cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết vấn đề ăn uống cho Hyper nhưng quan trọng nhất là phải dạy được cho thằng bé nó là một phần của gia đình chứ không phải kẻ phụ thuộc. Nó phải biết nhận lấy thứ đáng nên thuộc về mình chứ không phải vì ơn nghĩa mà hy sinh bản thân. Nếu để cho Hyper làm thế thì hoàn toàn trái ngược với ý nguyện bạn đầu khi nó mang thằng bé về nhà.
Nó muốn thằng bé làm một con người đường đường chính chính chứ không phải như một nô lệ hay cái xác không hồn như tình cảnh của những con người khác trên đại lục Vinh quang trong những câu chuyện mà mẹ nó kể. Nó chưa từng gặp một con người nào khác ngoài Hyper nhưng nó thấy là ngoài ngoại hình có chút bất đồng và con người không thể biến hình ra thì con người và yêu tinh chẳng có gì khác biệt. Bọn họ đều là người sống, đều có tình cảm, biết cảm ơn và thậm chí con người còn yếu ớt hơn yêu tinh rất nhiều. Thật sự không hiểu tại sao mâu thuẫn giữa hai chủng tộc lại lớn đến vậy.
Nó không có mâu thuẫn gì với loài người cả, cũng như Hyper, thằng bé vẫn còn rất ngây thơ và nó cũng chẳng thấy có chút địch ý nào với yêu tinh cả. Nó dễ dàng chia sẻ ra chút đồ ăn mà nó thật vất vả có được, thậm chí là mạo hiểm bị chết đói vì không tìm ra đồ ăn khác chỉ để cho người đã giúp đỡ nó không bị bụng rỗng qua ngày. Tóm lại thì Hyper xứng đáng để được nó trân trọng.
Hơn nữa thì nó là con một. Trong khu dân nghèo hầu hết mọi nhà đều có vài đứa con, thậm chí là mấy đứa anh chị em trong cùng một nhà chỉ chênh nhau một hai tuổi. Nhìn tụi nó chơi với nhau, cãi nhau chí choé thậm chí đánh nhau nhưng khi có ai đó bắt nạt người trong nhà thì tụi nó lại đoàn kết cùng nhau chống trả, Harvey liền mơ ước mình cũng có anh chị em. Và Hyper xuất hiện đúng lúc, hơn nữa cặp mắt xinh đẹp của Hyper thoả mãn ảo tưởng về một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ nhìn và đặc biệt thần tượng anh nó. Nếu Hyper xuất hiện sớm một chút, khi Harvey còn quá trẻ con, hay muộn một chút, khi Harvey đã đủ trưởng thành thì có lẽ Harvey vẫn sẽ tốt bụng đem bánh cho nó nhưng chắc chắn sẽ không dẫn nó về nhà. Chỉ có thể nói bọn họ ở đúng thời điểm gặp gỡ lẫn nhau để tạo ra ràng buộc cho cả cuộc đời.
Nói xa, hiện tại vấn đề lớn nhất đặt trên đầu hai thằng bé vẫn là làm thế nào kiếm ra đồ ăn cho ngày mai. Harvey đã suy nghĩ nhiều đến nhéo rụng mấy căn tóc bạc xinh đẹp của nó mà vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Ngày mai lại là đầu tuần và nó lại phải đi học. Và như thế cũng có nghĩa là nó sẽ lãng phí một nửa ngày trong cuộc đời mình chả làm được việc gì.
Lại một lần nữa Harvey oán niệm tại so lại có một thứ hoàn toàn không đáng yêu như trường học tồn tại và tất cả mọi người lại không nhận thấy sự bất hợp lí này cơ chứ. Người lớn thì cũng từ trẻ con trưởng thành lên và nó dám chắc tất cả người lớn khi còn là trẻ con cũng vô cùng không yêu thích trường học. Ấy thế mà người lớn lại không nghĩ biện pháp giải quyết quách cái thứ ấy đi mà vẫn để nó tồn tại thậm chí là phát triển!
Chẳng lẽ bởi vì khi còn bé họ bị trường học đầu độc nên cũng muốn con cái phải chịu sự đau khổ họ đã từng chịu qua? Có một câu miêu tả chuyện này như thế nào nhỉ, hình như là
có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu
? Nhưng cũng phải là cùng chịu như thế chứ. Nó thề là sau này khi lớn lên nó nhất định không bắt buộc con nó phải đi đến trường! Ờ, tất nhiên là nếu con nó ngoan và biết nghe lời. Còn nếu nó không ngoan, hờ hờ! Nó đột nhiên lại có vẻ như đã hiểu tâm lí của người lớn khi bắt bọn trẻ con đi học rồi.
Ờ, thế nhưng nó vẫn còn bảo lưu cái ý kiến đến trường là một việc hoàn toàn chỉ là tốn thời gian vô ích. Dù thế thì nó cũng vẫn không thể phản đối yêu cầu của mẹ và vẫn sẽ phải đến trường bình thường thôi. Có lẽ ngày mai sau khi tan học nó có thể lại lượn qua khi buôn bán thử thời vận lần nữa xem sao. Nó vẫn luôn cảm thấy là vận khí của nó tốt lắm. Có lẽ ngày mai thật sự nó sẽ tìm ra cách cũng không chừng.
-----Hết chương 2-----