Chương 4: Hoạ vô đơn chí
-
Yêu Tinh Đánh Nhau
- Sakura1360
- 3073 chữ
- 2019-08-25 04:25:13
Vốn là Hyper không thể một mình rời nhà quá xa. Cả Harvey và Cyprus phu nhân đều lo lắng về sự an toàn của nó nhưng nó đã quyết định nên chờ đến khi cả Harvey và Cyprus đều ra khỏi nhà nó liền lén lút chuồn êm.
Thực ra thì tuy từ lãnh địa loài người đến lãnh địa của yêu tinh nhất định phải xuyên qua rừng Vĩnh hằng nhưng thật ra đối với rừng Vĩnh hằng, Hyper vẫn không có khái niệm gì cụ thể. Nó ngất xỉu đi ở bên kia và khi tỉnh lại thì đã ở bên này rồi. Tuy rằng tất cả mọi người đều nói về sự nguy hiểm khôn cùng của rừng Vĩnh hằng nhưng nó nghĩ rằng đến những đứa bé nhỏ hơn nó còn có thể an toàn từ ven rừng trở về thì sao nó lại không thể.
Nhưng nó hoàn toàn quên mất sự sai biệt về thể lực giữa hai chủng tộc nên khi đi mỏi chân mới nhìn thấy bìa rừng thì nó không khỏi hối hận mình quá lỗ mãng mà không điều tra cẩn thận trước khi làm. Nhưng dù sao thì cũng đã được nửa đường rồi, sao có thể đến cửa lại quay về tay không được nên nó chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục tiến lên bước vào trong rừng.
Vòng ngoài rừng Vĩnh hằng đã bị lính đánh thuê và người mạo hiểm quần nát cả rồi, hơn nữa lại có người từ khu dân nghèo thường thường đảo qua tìm vận may nên chân chính có thể tìm thấy thứ có giá trị là rất ít. Hầu hết những đứa trẻ đi vào cũng chỉ là nhặt một ít rau dại, nấm rừng mang về cải thiện bữa ăn mà thôi.
Vì thường bị sưu tầm nên ít nhất một kilomet tính từ bìa rừng trở vào đều có thể tính làm khu an toàn. Nhưng Hyper biết thể lực của mình quá yếu nên nó cũng không dám đi ra phạm vi đường mòn quá xa. Nó chỉ dám ở đường mòn hai bên tra tìm tránh cho lạc đường. Không biết là thật sự bị mọi người quá thường xuyên tìm kiếm hay là vận khí của nó thật sự không tốt mà đến cả rau dại với nấm nó cũng không tìm được.
Đang lúc nó nản chí ngồi nghỉ tạm trên rễ một cái cây to thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột xoạt trong bụi cỏ truyền ra. Nó giật mình túm ngay lấy căn nhánh cây mà nó nhặt trên đường để phòng vệ vì nó quen thuộc với cái loại tiếng động nguy hiểm này. Loại thanh âm đã cho nó một kí ức khắc sâu từ khi nó còn nhở hơn nhiều để đến bây giờ chỉ thoáng nghe qua nó cũng có thể dễ dàng phân biệt được: Rắn! Hơn nữa còn phải là loại rắn có độc!
Mắt nhìn chằm chằm bụi cỏ không dám rời đi, hai tay càng nắm chặt hơn nhánh cây. Hiện nó chỉ có một mình, nó không chắc là nó và con rắn ai còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nhưng nó sẽ cố hết sức vì Harvey vẫn còn ở nhà chờ nó trở về. Mọi người thường nói khi gặp rắn chỉ cần thật bình tĩnh không cho nó cảm giác đến nguy hiểm thì trừ khi rắn quá đói bụng hoặc có vấn đề gì khác nếu không thì có thể yên lành chờ nó đi qua nhưng không hiểu vì sao chưa từng có con rắn nào chịu bỏ qua cho Hyper cả. Cho dù là đến loài rắn cây nhát cáy, chỉ cần Hyper đi ngang qua mà không để ý thì cũng sẵn sàng há miệng táp cho nó một nhát không chịu nhả ra. Vì vậy mà Hyper không hề có một chút tâm lí may mắn nào hy vọng nó và con rắn kia có thể chung sống hoà bình. Kết quả cuối cùng giữa chúng nó chỉ có thể là một bên bỏ mạng lại mà thôi.
Nó một bên cảnh giác bụi cỏ, một bên cẩn thận liếc qua địa hình. Nếu nhất định phải có một trận khổ chiến thì nó nhất định không thể đẻ sai lầm nào khiến cho nó rơi vào vị thế nguy hiểm được. Cũng may nó không rời đi đường mòn quá xa nên địa hình còn khá bằng phẳng, hầu như không có dây leo hay hố động gì cả. Điều này có thể tạm coi như ưu thế bì nó sẽ không sợ bị địa hình bám chân bó tay. Hơi hơi thở ra, cuối cùng thì nó cũng có thể chuyên tâm đối diện kẻ địch mạnh mẽ của mình được rồi.
Nói thì lâu nhưng thực ra chỉ có vài giây, từ trong bụi cỏ một cái đầu thò ra, là một con rắn Mai hoa. Hyper cảm thán không biết nên nói nó may mắn hay bất hạnh nữa. Đây là một trong những loài rắn độc nhất, chỉ cần bị nó cắn một nhát thì hai cấp ma thú cũng có thể bị độc chết chứ đừng nói đến đứa bé loài người sáu tuổi yếu nhớt như nó.
Nhưng mặt khác, toàn thân rắn Mai hoa đều là bảo bối, đặc biệt là mật rắn còn là phụ dược cho trung cấp thuốc giải độc, thịt rắn thì lại đại bổ. Nếu hôm nay nó may mắn bắt được con rắn này thì có thể phụ giúp cho gia đình một khoản kha khá rồi. Nghĩ vậy, Hyper càng kiên định phải đánh chết nó.
Con rắn dường như cũng đang thăm dò thực lực của đối thủ nên cũng đứng im nhìn nó. Điều này tạo cơ hội cho Hyper tiên hạ thủ vi cường, dù sao thì tuy rất độc nhưng tốc độ của rắn Mai hoa lại không cao lắm. Hyper lấy mũi chân gẩy nhẹ một viên đá lăn sang bên, con rắn nghe tiếng động hơi nghiêng đầu sang nhìn, tạm thời bỏ qua kẻ địch chính của nó.
Nhằm ngay lúc này, Hyper dùng hết sức lực giơ gậy lên đập xuống. Tuy tốc độ không nhanh lắm nhưng do có cảnh giác nên con rắn nhanh chóng tránh ra, tuy không hoàn toàn tránh được nhưng cũng chỉ là chóp nhánh quét qua thân mình mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn. Một đòn này có vẻ hoàn toàn chọc giận con rắn, nó thu mình rồi phòng lên về phía Hyper. Hai cái răng nọc sắc nhọn giương ra đầy nguy hiểm, sẵn sàng cho một vết cắn chí mạng.
Hyper phản ứng cũng rất nhanh, quyết đoán vung gậy đạp ngang, gạt con rắng văng sang một bên. Thừa dịp con rắn còn hơi choáng váng, Hyper đập tiếp một gậy lên người nó. Con rắn tiếp tục tránh được nhưng do còn bị choáng nên bó vẫn bị đập trúng một chút. Đau đớn trên thân thể khiến nó hoàn toàn nổi giận. Cái lưỡi đỏ chót không ngừng thò ra thụt vào. Hai mắt nó nhìn chằm chằm Hyper tìm kiếm sơ hở để một đòn kết liễu kẻ to gan dám khiến nó đau đớn.
Biết là thời cơ đã mất, đồng thời tốc độ của bản thân cũng không thể nhanh hơn để ra đòn mà không cho con rắn tránh được nên nó cũng đành chững lại chờ đợi động tĩnh của đối thủ. Trường hợp tĩnh lại hai giây, đến giây thứ ba thì con rắn quyết đoán một lần nữa phóng ra. Qua một hồi vận động tốc độ cao khiến Hyper không còn khả năng tức tốc đành trung con răng nữa. Nó đành đưa ra một quyết định mạo hiểm là đua tốc độ.
Trong lúc con rắn phóng lên thì nó cũng tung mình đổ sang một bên. Có lẽ vận rủi của Hyper đã kết thúc, nó may mắn tránh được cú đớp của con rắn chỉ trong gang tấc. Chỉ cần chậm một tích tắc nữa thôi thì nó sẽ từ giã cõi đời tại đây. Hyper ngã xuống rồi lăn vài vòng mới dừng lại được. Con rắn sau khi đớp trượt rớt xuống đát thì nhanh chóng quay lại quyết tâm cắn cho bằng được con thú hai chân đáng ghét này cho hả giận.
Hyper nhanh chóng đứng lên cố gắng đạp cho nó một đòn nữa nhưng không hiểu như thế nào mà nó lạ bị một bụi cỏ kéo chân khiến nó ngã sấp xuống, đòn đánh toàn lực nện xuống. Ngay khi Hyper nghĩ mình chết chắc rồi thì cảm thấy cây gậy của mình đập trúng cái gì đó.
Nó ngẩng đầu lên xem thì thấy con rắn đã bị nó đánh dập đầu. Hoá ra trong khi nó ngã sấp xuống thì tình cờ đánh một đòn toàn lực cộng thêm với gia tốc khi ngã xuống đã vô tình đánh trúng ngay con rắn đang phóng tới. Không kịp đợi may mắn, Hyper nhanh chóng lấy cây gậy đâm mạnh vào chỗ trái tim con rắn vì nó biết loài rắn cho dù bị chặt đứt đầu thì vẫn chưa có chết ngay. Tránh ra một bên đợi một lúc rồi lại lấy cây gậy khều khều, chờ xác định con rắn đã hoàn toàn chết hẳn nó mới thật sự dám thở mạnh ra.
Đặt mông ngồi xuống đất thở hồng hộc, tim nó đập thình thịch không chỉ vì vận động quá nhiều mà còn vì kích thích quá lớn. Nó thật không dám tin là mình lại may mắn như vậy, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Đến lúc này nó mới thật sự hiểu quyết định một mình đi thử thời vận của nó có bao nhiêu sao mạo hiểm cùng ngu xuẩn.
Rừng Vĩnh hằng đã chôn vùi không biết bao nhiêu tính mạng của con người cùng yêu tinh sao có thể đơn giản như thế mà dễ dàng để cho một đứa bé như nó thoải mái qua. Cho dù là nơi tương đối an toàn ven rừng thì cũng chỉ là tương đối mà thôi. Dù cho bị dọn dẹp tìm kiếm qua bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng làm sao có thể chắc chắn là không còn chút nguy hiểm nào, đặc biệt là những mối nguy hiểm biết di động thì lại càng không thể dự đoán được. Nó bình phục hơi thở của mình rồi đứng dậy nhặt xác con rắn lên, cẩn thận gói vào trong balo nó mang theo rồi quyết định trở về. Hôm nay thu hoạch như vậy đã là ngoài mong muốn của nó, đồng thời cũng cho nó một bài học để nó phải suy tính kĩ càng hơn cho những hành động sau này.
Đang đi trên đường thì nó chợt nghe thấy một loạt tiếng động lớn xôn xao. Một nhóm người chạy ngang qua nó có vẻ rất vội vã.
- Tìm cho cẩn thận vào. Nó chỉ ở đâu đó gần đây thôi.
Một người cao to với hàm râu quai nón rậm rạp ồ ồ lên tiếng.
- Một đoạn nữa là ra khỏi rừng, không có chỗ trốn nó sẽ không ngu mà đi ra. Người của chúng ta đã bọc lại từ hai phía nhất định chỉ ở khu này thôi. Nhất định một cọng cỏ cũng không được bỏ qua. Benton đại nhân đang cần gấp mật rắn. Nếu chúng ta hôm nay thu được thì có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Bọn họ hoàn toàn không để ý đến Hyper vì trong mắt họ nó chỉ là một đứa bé loài người, vừa không gây nguy hiểm gì cho họ lại vừa không thể động vào tránh cho phiền toái. Nếu là ở sâu trong rừng thì bọn họ cũng chả quan tâm là trẻ con loài người hay yêu tinh, chỉ cần làm vướng chân vướng tay bọn họ đều có thể vô thanh vô tức xử lí. Dù sao thì rừng rậm nguy hiểm là ai cũng biết, thiếu một hai đứa bé thì cái đạo luật bảo vệ chết tiệt đõ cũng chả quản được. Nhưng đây là đang ở ven rừng, không khó tránh khỏi sẽ có người tình cờ ngang qua. Bọn họ lại còn đang truy tìm vật quan trọng, nếu vì thế cùng người tranh chấp để lỡ mất thì mất nhiều hơn được.
Bọn họ không để ý đến nó nhưng thông qua nghe hiểu loáng thoáng mấy câu kia thì Hyper cũng đã biết là nó đã nẫng tay trên thú săn của bọn họ rồi. Thảo nào mà ở ven rừng lại cũng có loài rắn độc như vậy, hoá ra là bị bọn họ xua từ trong rừng ra. Nghe đâu hình như có vị tai to mặt lớn nào đó đang cần gấp, nếu thế thì giá nguyên liệu có thể còn cao lên gấp vài lần.
Giá thành mật rắn Hoa mai vốn cũng đã không thấp, nay lại còn có thể tăng lên mấy lần thì bảo sao bọn họ lại không điên cuồng. Nghĩ rõ ràng nhân quả sau, Hyper lại càng cẩn thận rồi. Hiện tại bọn họ còn đang vội vàng tìm kiếm nên không để ý đến nó, nhưng một lúc nữa nếu vẫn không thể tìm thấy thì họ nhất định sẽ nhận ra gì đó không thích hợp. Đến lúc đó sự xuất hiện của nó rõ ràng là sẽ quá đột ngột.
Nó không sợ bọn họ sẽ giết chết nó, dù sao hiện tại cũng ở ven rừng, không bảo đảm bí mật. Thế nhưng nếu bị bọn họ bắt lại thì con rắn nhất định sẽ bị bọn họ lấy đi không nói, nó cũng có thể bị bọn họ đánh. Chỉ cần không bị đánh chết, chỉ cần bọn họ vu cho nó ăn trộm chiến lợi phẩm của họ thì dù cho có bị đánh cho tàn phế thì cũng sẽ không có người có thể tìm công đạo lại cho nó. Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa bé loài người mà thôi.
Hyper ỷ vào làm một đứa bé, nó cố gắng giả vờ ra như một đứa trẻ bình thường bị thật nhiều người lớn vây quanh sợ sệt, từ từ cẩn thận không gây chú ý dịch đi ra tầm mắt của bọn họ. Nó cố gắng làm càng tự nhiên càng tốt nhưng lại không phải là dịch ra khỏi rừng mà là dịch dần vào trong rừng.
Nó biết nếu nó dám dịch ra khỏi rừng, đồng không mông quạnh không chỗ để trốn nó sẽ càng nhanh bị bắt lại. Như vậy thì còn không bằng đánh cuộc một lần, đi vào rừng tìm chỗ trốn, chỉ cần trốn đủ kĩ không bị tìm được thì cho dù bọn họ có nhận ra có thể là nó đã nẫng tay trên thì làm thế nào. Dù sao thì bọn họ cũng không nhìn kĩ nó, dù cho nó là con người thì sao, trong thành lớn như vậy, bọn họ lại cần dùng nhiều người như vậy mới dám vậy bắt rắn Hoa mai chứng tỏ cũng không gì rất giỏi. Chỉ cần chú ý cẩn thận không làm cho bọn họ nhận thấy, sau khi về nhà xử lí xong con rắn thì cho dù bọn họ có nhận ra thì sao chứ. Không bằng không chứng bọn họ cũng không thể làm gì được nó.
Rất may cho Hyper là đám người kia đang bận sưu tầm nên cũng không mấy người để ý đến nó, càng không người để ý nó dịch vào rừng có gì không đúng nên nó rất thuận lợi dịch đến một khoảng cách tự nhận là an toàn. Cảm thấy đã đủ xa, nó dạt chân chạy như điên cách bọn họ càng xa càng tốt, đồng thời cũng không quên xung quanh quan sát tìm kiếm một chỗ trốn.
Nó không định trốn trên cây, trong bụi cỏ hay tìm hang động trốn đi. Nó biết đây là những chỗ trốn thông thường, cũng vì thông thường nên nếu đám người kia thật sự đi tìm thì chắc chắn những chỗ như thế sẽ bị tìm kiếm đầu tiên. Sở dĩ nó hy vọng kiếm được một chỗ càng bí ẩn, càng an toàn, nếu có thể thì còn là cứ điểm bí mật cho nó an thân nếu lần sau còn có tình huống tương tự hoặc có nguy hiểm xảy ra.
Nó không biết nó chạy trốn bao lâu, nó chỉ biết là nó đã phi thường mỏi mệt nhưng trực giác nói cho nó còn chưa đủ, nó chưa thoát ly nguy hiểm, nó càng cần nhanh một chút tìm ra chỗ an toàn. Nó thậm chí loáng thoáng có tiếng người hô to, có vẻ như những người kia đã phát hiện không thích hợp mà bắt đầu đi tìm nó rồi. Nghĩ vậy thì nó lại càng hoảng, càng hoảng nó lại càng cố sống cố chết chạy đi, càng cố sống cố chết chạy thì nó lại càng ít đi để ý xung quanh hơn và vì không quá để ý đến hoàn cảnh biến hoá mà nó không nhận thấy nó đang chạy trên một sườn dốc, đột nhiên nó bị sảy chân và đương nhiên là nó từ sườn dốc lăn xuống dưới.
Cũng may sườn dốc không quá dốc, cũng không phải vách đá nên nó không bị thương gì nhiều, đồng thời sau khi dừng lại, quờ quạng bò dậy thì nó vô tình tìm được một cửa động dấu kín sau một bụi cỏ, có một cái cây lớn mọc ngay cạnh đó hình thành một thiên nhiên cái chắn khiến cho cửa động rất khó bị phát hiện. Nó cẩn thận phân biệt, sau khi xác định trừ khi cắt sạch cỏ, dùng gậy đâm trúng thăm dò hay giống nó vô tình tìm được thì người bình thường cho dù có cẩn thận cũng sẽ không tìm được cái hang động này thì nó quyết đoán chui vào. Dù có nguy hiểm gì thì cũng chẳng hơn bị đám người kia bắt được.
-----Hết chương 4-----