Chương 6: Metheous
-
Yêu Tinh Đánh Nhau
- Sakura1360
- 3050 chữ
- 2019-08-25 04:25:13
Chương thêm cho phiếu vote đã hứa đây. (vote mà ta không hứa sẽ không có phúc lợi hờ hờ)
----------
Như đã nói qua thì Minh văn không chỉ khó mà còn rất thần bí. Nắm được nó cũng không đồng nghĩa với am hiểu, am hiểu lại càng bất đồng với thấu hiểu. Sở dĩ Metheous lựa chọn Minh văn làm điểm đột phá cũng là bị bách bất đắc dĩ. Đã quyết định lựa chọn Minh văn để thay đổi cục diện thì Metheous cũng không thèm cùng các thế lực chu toàn nữa mà thẳng thắn đóng cửa lại nghiên cứu đi.
Các thế lực khác thấy Metheous tự giam mình trong phòng hầu như không lại đi ra ngoài quá thì vui như mở cờ trong bụng. Tất cả đều nghĩ rằng Metheous đã hiểu tình cảnh của mình đồng thời làm ra thoả hiệp, từ bỏ thân là thầy tu cao cấp quyền lợi, chỉ cầu được sống yên ổn. Một thời gian rất lâu không người gặp qua Metheous nên vị thầy tu cao cấp này hầu như bị cả Quang minh thần điện quên đi, Chỉ có vị nô lệ chịu trách nhiệm đưa cơm và người đầu bếp nấu khẩu phần cho ông là còn nhớ rõ trong thần điện còn có một người như vậy.
Ngay khi mọi người đều bỏ qua Metheous thì một buổi sáng ngày kia, cả toàn Quang minh thần điện đều bị chấn động vì dị tượng, đến cả mấy vị Giáo chủ ngày thường không dễ dàng xuất hiện cùng đều bước ra khỏi nơi ở của mình vì họ hơn ai hết đều biết dị tượng này có nghĩa là gì: Thần dụ!
Đã hơn hai nghìn năm rồi Thần tích đại lục mới lại nhìn thấy Thần dụ! Mấy vị giáo hoàng đang vui mừng tìm xem lần này là vị thầy tu cao cấp nào có thể được đến Thần dụ. Chỉ cần có thể được đến Thần dụ liền có thể đạt được tư cách trở thành Giáo chủ!
Không phải Giáo chủ nào cũng đạt được Thần dụ nhưng đạt được Thần dụ nhất định sẽ trở thành giáo chủ, cho dù người đạt được thần dụ là một đứa trẻ chưa từng tu hành cũng không ngoại lệ. Điều này đã được ghi rõ trong Thánh điển vì năng lực có thể từ từ bồi dưỡng nhưng Thần dụ không phải ai cũng có thể đạt được. Thần dụ chỉ giáng xuống cho thần sủng nhi mà thần sủng nhi nhất định có thể đạt được độ cao mà không ai có thể đạt tới.
Mấy vị giáo chủ vốn đang rất vui mừng nhưng tìm kiếm một hồi, các thầy tu cao cấp đều đã có mặt đông đủ nhưng dị tượng lại cũng không hiện ra tại ai trên người cả. Chẳng lẽ Thần dụ lần này lại thật sự giáng xuống một người bình thường? Trong lúc các Giáo chủ còn đang phân vân không biết có nên tập hợp tất cả mọi người trong thần điện lại để tìm kiếm không thì dị tượng lại càng rõ ràng, cột ánh sáng trắng xoá thần thành hơi hơi toả ra ánh sáng bảy mầu chiếu vào một góc thần điện. Nhìn phương hướng này, không hiểu là ai bỗng nhiên buột phát ra một câu:
- Metheous!
Mấy vị Giáo chủ đối với cái tên này hoàn toàn xa lạ nhưng những thầy tu cao cấp khác thì mặt lại biến sắc. Cái tên này bọn họ vốn cho rằng có thể bỏ ra ngoài đầu óc thì hoá ra lại vẫn còn ghi nhớ rõ ràng và giờ phút này thì cảm giác nguy hiểm trong lòng họ cũng đi theo rõ ràng lên.
Nếu người được đến Thần dụ thật sự là Metheous thì tất cả những gì bọn họ làm chẳng hoá ra là một trò cười ư? Hơn nữa nếu thật là Metheous được đến Thần dụ sau đó trở thành Giáo chủ thì bọn họ sẽ thế nào? Tất cả bọn họ không mấy ai là chưa từng làm khó quá Metheous. Bọn họ chỉ biết cầu nguyện và hy vọng người được đến Thần dụ lần này có thể là bất kì ai cũng được, kể cả cho dù là một nô lệ bọ họ cũng vui lòng tôn nó lên làm Giáo chủ nhưng chỉ cần không phải là Metheous!
Thế nhưng thần không bao giờ chiều lòng người và càng nhiều người đồng lòng thì thần lại càng không nguyện ý. Cùng với ánh sáng rực rỡ của Thần dụ, một bóng người mảnh khảnh, làn da tái nhợt vì nhiều năm không chiếu qua ánh sáng mặt trời bước tới. Người đó sở hữu một gương mặt mà qua nhiều năm đến nay lại ám ảnh tất cả các thầy tu cao cấp: Metheous!
Không nhìn những khuôn mặt vặn vẹo khó nhìn của đám thầy tu cao cấp kia, Metheous tiến thẳng về phía các Giáo chủ. Dù không nguyện ý nhưng cũng lại không ai dám cản đường Metheous cả.
- Ta được đến thần dụ. Ba tháng sau Pondeus sẽ trở thành biển lửa. Hãy di dời người dân ở đó càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là đem tất cả đi xa cách ít nhất là ba ngày đường.
Metheous nói không phải là hỏi ý mà đơn giản là thông báo. Tuy chưa chính thức có lễ sắc phong nhưng từ khi Thần dụ giáng xuống thì Metheous đã hoàn toàn là một Giáo chủ thực sự. Mấy vị Giáo chủ khác gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi lập tức phân phó người đi sơ tán người trong thành Pondeus, chỉ có một vị Giáo chủ còn nán lại.
- Thần dụ giáng xuống, cậu bây giờ đã là Giáo chủ. Nghi lễ sắc phong cậu muốn làm vào lúc nào?
- Chuyện này không quan trọng. Ta muốn hỏi là ta muốn đến Pondeus trợ giúp dân chúng ở đó thì có được hay không?
- Cậu đã là Giáo chủ, chỉ cần việc cậu muốn làm không phản bội lại Quang minh thần, không tai hoạ loài người thì không ai có quyêng ngăn cản cậu làm bất cứ chuyện gì. Không cần hỏi ý hay xin phép bọn ta. Chúng ta hiện tại ngang hàng, chàng trai trẻ.
Từ một học sinh lên đến Giáo chủ là một chặng đường rất dài và gian nan nên tất cả các Giáo chủ tuổi đều không nhỏ. Đối với họ thì một người mới gần ba mươi như Metheous không khác gì con cháu cả. Tuy rằng hiện tại bọn họ ngang hàng nhưng về tuổi tác chênh lệch vẫn khiến cho họ đặt mình ở vị trí trưởng bối mà ôn hoà giáo dục cậu những gì cậu cần biết.
- Cảm ơn.
Metheous gật đầu rồi bước ra khỏi cửa thần điện. Hắn không cần quần áo hoa lệ, hắn không cần tuỳ tùng rầm rộ, hắn chỉ có một bộ áo choàng trắng cũ nát và một thân hình gầy yếu nhưng ánh sáng thần thánh chưa tan khắc hoạ thân hình hắn cũng vô cùng thần thánh.
Hình ảnh này in dấu trong kí ức của bất kì ai may mắn nhìn thấy hình ảnh này ngày hôm ấy, cũng in dấu trong lịch sử về một vị Giáo chủ vĩ đại được sinh ra. Ông không ở tại trong thần điện trang nghiêm mà cao quý. Ông luôn có thể được tìm thấy ở nơi cần nhất sự giúp đỡ. Ông không ngồi chờ người khác mang tiền đến cầu mình trợ giúp mà lặng lẽ xuất hiện rồi cũng lặng lé rời đi sau khi chữa khỏi những người nghèo khó nhất. Ông là Giáo chủ duy nhất không có đội hộ vệ thần thánh mà chỉ có chiếc áo choàng trắng thể hiện thân phận. Ông cũng là giáo chủ duy nhất trong lịch sử được đến ba lần Thần dụ, cứu giúp nhân loại khỏi ba kiếp nạn.
Nhân dân kính yêu ông vì ông vô tư trợ giúp. Các thầy tu kính phục ông vì học thức cũng như năng lực ma pháp của ông. Lịch sử vinh danh ông. Thế nhưng không một trang sử nào ghi lại về xuất thân nộ lệ của ông, không nột dòng nào trong lịch sử ghi lại việc ông đã từng bị cô lập tại thần điện. Lịch sử thương tiếc sự ra đi đột ngột của ông nhưng không một cuốn sách lịch sử nào ghi ra được tại sao ông biến mất. Có dã sử đã từng truyền lưu quá sau khi tích đủ công đức ông đã được thần tiếp đi Thần quốc nhưng vì không hề có một dị tượng nào được ghi lại trong lịch sử chứng minh điều này nên tất cả chỉ là truyền thuyết.
Thế nhưng những dòng nhật kí mà Hyper vừa đọc được lại cho nó biết: vị Giáo chủ vĩ đại nhất trong lịch sử, thần tượng của nó không phải bỗng dưng biến mất mà là bị người cấm chế ma pháp, phá huỷ lực lượng, bán cho yêu tinh trở thành nô lệ! Một vị Giáo chủ được nhân loại kính yêu lại chết đi vô thanh vô tức trên lãnh địa của yêu tinh như một nô lê! Thật nực cười biết bao khi ông tiến vào thần điện với tư cách nô lệ để rồi bị chính sự ghen ghét đố kị trong toà thần điện thần thánh ấy đẩy ông xuống kết cục cuối đời vẫn còn là một nô lệ vô danh!
Hyper phẫn nộ, Hyper đau lòng, Hyper xót xa nhưng nó cũng biết mình không thể làm được gì khác. Nó không thể thay đổi quá khứ. Thế nhưng nếu có cơ hội, nó nhất định sẽ cho sự thật phơi bày ra ánh sáng để trả lai công bằng cho ông vì Metheous xứng đáng với điều đó cho dù có thể là ông cũng không cần.
Mất một lúc, Hyper mới lấy lại đủ bình tĩnh để đọc tiếp những quyển sách còn lại. Quyển thứ hai ghi lại sau khi bị bán đến yêu tinh lãnh địa, ông bắt đầu làm việc như một nô lệ nhưng vì khi còn nhỏ ông cũng là nô lên nên cũng không có gì quá không chịu được, chỉ là mệt nhọc hơn thôi. Có một bí mật mà không một ai biết đó là vì chuyên tâm nghiên cứu Minh văn nên Metheous còn am hiểu một tài nghệ khác đó là bùa chú.
Vì những kẻ hãm hại ông cũng không biết điều này nên yêu tinh chủ nhân của ông cũng không cấm ông thu thập những thứ đầu thừa đuôi thẹo như giấy bỏ, da thú vứt đi hay nhánh củi đốt thành than. Nhờ những thứ bỏ đi đó mà ông đã chế tạo ra được một số bù chú. Tuy đã bị phá huỷ lực lượng nên bùa chú ông làm ra không có lực lượng của bản thân thêm vào dẫn đến khá là yếu ớt, nhưng một bậc thầy bùa chú làm ra bùa chú tuy không thêm vào lực lượng cũng không thể coi thường.
Nhờ vào những bùa chú này mà ông thành công trốn thoát nhưng lại không có cách nào vượt qua rưng Vĩnh hằng để trở về Thần tích đại lục nên đành lựa chọn đào một hang động để sống tạm ở bìa rừng. Hang động này được Metheous đặc biệt bố trí một số loại bùa chú, không phải con người thuần tuý thì không thể nào tìm ra được nơi này. Thế nó mới biết mình may mắn như thế nào, đồng thời cũng an tâm rất nhiều rằng trừ khi tự nó bò ra còn không thì sẽ không ai tìm thấy nó. Nó cũng hiểu được tại sao lại có một hành lang dài như thế trước khi tới gian phòng này: tất cả đều là để Metheous bố trí bùa chú.
Nó hiện tại đã có thể chắc chắn những dòng nhật kí này là do bản thân Metheous viết vì bùa chú bậc thầy không phải là tuỳ tiện có thể tìm được. Hầu hết bùa chú bậc thầy đều vô cùng nổi tiếng và được bảo vệ kĩ lưỡng. Dù sao thì lực lượng của họ không chỉ có thể bảo vệ cá nhân mà còn có thể bảo vệ rất nhiều người. Nếu không phải đám người vô sỉ kia lợi dụng lòng thương xót của ông đối với người nghèo thì làm sao bọn họ có thể dễ dàng như vậy mà hại ông. Hơn nữa một chút bùa chú đơn giản chỉ được bố trí trên tường đất không chỉ có tác dụng đến cả ngàn năm mà còn giúp bảo vệ hang động này không bị phá huỷ cũng đủ để làm người kính ngưỡng.
Hyper rất hứng thú biết nhiều hơn về cuộc đời của Metheous nhưng ông không viết thêm gì nữa mà bắt đầu viết về những hiểu biết của mình về bùa chú và những cảm ngộ về Minh văn. Chỉ có quyển cuối cùng có vài hàng nói rõ Metheous biết thời gian của mình không còn nhiều, ông vẫn nhớ đến cố hương dù ở nơi đó không còn ai thân thuộc. Metheous quyết định mạo hiểm băng qua rừng Vĩnh hằng. Nếu ông may mắn thành công thì ông có thể qua những ngày cuối cùng của đời mình trên đất mẹ. Còn nếu như không thành công thì táng thân trong rừng rậm cũng sẽ không còn ai có thể quấy rối đến ông nữa. Ông đã mệt mỏi đủ rồi.
Metheous để lại những thứ này đơn thuần là hy vọng có thể trợ giúp con người nào đó giống ông lạc bước đến nơi này có một nơi an toàn có thể dung thân. Nhật kí để lại cũng không phải cố gắng nói rõ cái gì mà chỉ đơn thuần là hy vọng có ai đó có thể biết rõ những gì ông đã trải qua mà thôi. Ông biết là khi mình mất tích thì người dân của Thần tích đại lục chắc chắn rất hoang mang. Nếu người đọc được những dòng chữ này cũng có may mắn trở về thì có thể đem tin ông đã chết báo cho mọi người để họ không cần phải hy vọng nữa.
Ông cũng không sợ người đến sau đọc không hiểu nhưng gì ông viết vì nếu có thể trốn ra tới đây thì chắc chắn tự thân phải có bản lĩnh. Dùng Minh văn chỉ là để chứng minh cho người đến sau những gì ông viết ra đều là sự thật mà không phải cố tình bịa chuyện để nói xấu người khác mà thôi.
Chắc là Metheous bản thân cũng thật không ngờ rằng những dòng cuối cùng của ông lại bị long đong đến tận cả ngàn năm sau. Hyper không biết trước nó đã có ai tìm đến được nơi này chưa nhưng lớp bụi dày nói cho nó nơi này đã bị hỏ hoang thật lâu, đồng thời Thần tích đại lục cũng không có bất kì thông tin nào về việc Metheous đã qua đời cả. Điều đó chứng tỏ rằng hoặc trước nó chưa từng có ai đã tới nơi này hoặc là người tới trước nó đã không thể trở về đến Thần tích đại lục. Điều này càng tiếp thêm cho quyết tâm trở nên mạnh mẽ của Hyper vì chỉ có trở nên mạnh mẽ nó mới có thể vượt qua rừng Vĩnh hằng trở về Thần tích đại lục để đem di nguyện cuối cùng của Metheous đem về đất mẹ. Nó đột nhiên có một ý tưởng: nó muốn trở thành một thầy tu vĩ đại như Metheous để có thể tiếp tục ước nguyện cao đẹp của ông.
Vẫn là câu nói cũ, ý tưởng rất tốt đẹp nhưng hiện thực thì tàn khốc. Hyper dù nảy ra một ý tưởng cao cả như vậy nhưng dạ dày của nó thì lại không cao cả như thế. Gần một ngày Hyper chưa có gì bỏ vào bụng nên lúc này dạ dày của nó đang vui vẻ reo hò lôi kéo sự chú ý của nó. Khi nó tập trung đọc sách thì không biết là đói nhưng khi không tập trung nữa thì nó mới biết là nếu nó không kiếm ra cái gì ăn thì nó có thể đói lả ra bây giờ luôn.
Cả ngày nay nó đã tiêu hao rất nhiều năng lượng cho đánh nhau, trốn chạy và suy nghĩ rồi. Bây giờ là lúc nó cần phải bổ sung năng lượng. Thế nhưng điều khiến Hyper đau đầu là trong balo của nói ngoại trừ xác rắn Mai hoa ra thì không còn gì khác mà nó thì lại luyến tiếc tự mình ăn thứ thịt vô cùng bổ dưỡng này. Dù cho nó không thể đem bán thì cho Harvey và Cyprus phu nhân tẩm bổ cũng tốt a. Nó ăn thật sự có điểm lãng phí. Thế nhưng nghĩ đến việc nó quyết định phải bảo vệ Harvey và lý tưởng mới là tiếp bước Metheous thì nó đành cắn răng.
- Lãng phí thì lãng phí đi. Sau này ta sẽ trở nên rất lợi hại. Ta sẽ bắt một đám rắn Mai hoa về cho Harvey tẩm bổ. Ăn một con, ném một con!
Cho mình bơm hơi xong nó liền tìm ra con dao cũng phủ bụi trên giá bát. May là dao có vỏ nên sau khi lau chùi vỏ ngoài lên bộ quần áo cũng không còn sạch sẽ gì của mình thì nó rút ra và vô cùng ngạc nhiên phát hiện lưỡi dao vẫn còn sáng loáng như vừa được mua ở tiệm về. Nhưng nó không ngạc nhiên bao lâu vì dù sao đây cũng là những thứ Metheous đã từng dùng qua nha, có chút đặc biệt cũng là bình thường. Dù sao hiện tại thì ăn mới là quan trọng nhất. Có thực mới vực được đạo thôi!
-----Hết chương 6-----