Q.12 - Chương 43
-
Yêu Vật
- Quất Hoa Tán Lý
- 2168 chữ
- 2020-02-01 06:00:12
Edit: đỗ béo & mèo mỡ
Nguồn: bjchjpxjnh.wordpress
Xi Ly Quân nhìn sàn đá dưới chân, hỏi lại:
Nơi này thật sự là hồ Kính Nguyệt?
Tôi đáp:
Đúng vậy, đây là hồ Kính Nguyệt ở Hà sơn.
Chó lưu luyến người, mèo lưu luyến nhà, ngoại trừ những người đọc lớn tuổi có vốn lịch sử sâu rộng, không ai biết, ngoại thành thành phố B từng là Hắc Sơn, còn nội thành là Hà Sơn. Vị trí biệt thự của tôi và Hồng Vũ ở bây giờ thật ra là nhà tôi mấy nghìn năm trước. Năm qua năm, ngày qua ngày, Ngũ sơn dần dần biến đổi, thay đổi vẻ ngoài của nó. Gần mấy chục năm nay, thay đổi giống như sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ vậy, ngọn núi bị san bằng từ lâu, nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, nơi nơi biến hóa long trời lở đất, gần như khiến người ta quên đi vẻ vốn có của nó.
Tôi chỉ vào ngọn đèn xa xa, nói với Xi Ly Quân:
Anh xem, toàn nhà cao nhất bên cạnh trung tâm công viên kia, vốn là ổ của anh, chợ hoa quả bên kia là rừng đào…
Khu đất ngàn vạn hoa cúc dại nở rộ đã biến thành rạp chiếu phim, ruộng tốt phì nhiêu biến thành McDonald, rừng cây tùng tang thương cao ngất biến thành tiệm cà phê truyện tranh, sơn cốc có suối trong bướm lượn biến thành trường tiểu học trọng điểm, còn có tảng đá to đầy rêu xanh mà tôi thích nằm phơi nắng nhất, giờ là đầu con phố xe cộ tấp nập, bầu trời trong xanh bị khí thải từ ống khói bao phủ, bị đèn đuốc thành thị ô nhiễm, đã không còn thấy cả bầu trời đầy sao nữa rồi. Năm tháng xóa đi tất cả dấu vết chúng tôi để lại, ngư điểu xà trùng trôi giạt khắp nơi, chỉ còn lại mặt trời và ánh trăng vẫn như thế. Xi Ly Quân lần này ra khỏi ngục, đã không còn được nhìn thấy Hà Sơn trong trí nhớ. Chỉ có hồ Kính Nguyệt này, ngoại trừ bị con người lấp một chút ở bên ngoài thì hầu như vẫn còn giữ lại hình dạng năm đó, ít nhất vẫn chưa bị nhận nhầm thành Tây Hồ.
Là mèo lỗi thời sống hơn vạn năm, nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại có chút thương cảm.
Xi Ly Quân nói:
Tất cả mọi thứ đều khác trong trí nhớ của ta.
Tôi đứng trên xi – măng cốt thép, hít vào một hơi thật sâu:
Năm tháng qua đi, vạn vật thay đổi. Thời đại rồi sẽ phải thay đổi, tuy tốc độ có hơi nhanh.
Xi Ly Quân im lặng.
Con dao găm của lợn rừng yêu đặt cách cổ William nửa tấc, tôi lo cho an nguy của anh ta, giấu sát ý, trên mặt càng cười thân thiết hơn, tiếp tục đề nghị:
Đã nhiều năm như vậy rồi, bao nhiêu hận thù cũng nên buông xuống, anh cũng đừng cực đoan cố chấp như vậy. Tuy anh giết Hoa Bán Phàm, nhưng tên kia chẳng qua chỉ là con báo đốm vô dụng, anh là đồng hương của tôi, quen biết lâu hơn anh ta, tôi không so đo với anh. Năm đó anh giết trợ thủ đắc lực của tôi, tôi hại anh bị giam vào ngục, tôi mời anh uống rượu, giúp anh trốn đến đất nước có chiến tranh, coi như huề nhau, thế nào?
Tôi nhấn mạnh mấy chữ
Giết trợ thủ đắc lực của tôi
nhắc nhở là do hắn ta xuống tay trước nên tôi mới phản kích, sau đó tiếp tục mềm giọng khuyên nhủ,
Lúc đầu tôi không biết Hắc Ngục như thế nào, cứ nghĩ chỉ là một nhà giam, không để trong lòng. Sau đó tôi cũng vào, mới biết được hoàn cảnh ở đó tồi tệ thế nào. Anh chịu tội lớn, việc này tính ra là tôi quá đáng.
Hắc Ngục là thế giới âm u không có ánh sáng mặt trời, khắp nơi tràn ngập mùi hôi chết chóc, không có chút sức sống nào, chỉ có sự tuyệt vọng không thể nói thành lời. Yêu quái bị phán chung thân không tự sát thì cũng cam chịu sa đọa. Để cướp được chỗ có thể phơi nắng một tiếng mỗi ngày, tôi đã từng đánh nhau với yêu quái khác hơn một năm, từng gãy xương, bị thương ở mắt, đến giờ vẫn còn lại chút di chứng. Mỗi ngày mỗi đêm, nhớ lại mà vẫn sởn da gà. Xi Ly Quân ở trong đấy nhiều năm như vậy mà không chết, quả thật là kỳ tích.
Hắc Ngục rất lớn, chia thành nhiều khu. Xi Ly Quân ở khu phòng chữ Thiên, tôi ở phòng chữ Địa, cho dù tôi không biết cũng rất bình thường. Tốc độ nói chuyện của hắn ta hơi ngừng một chút, mỉm cười hỏi:
Cô xưa nay giảo hoạt, luôn giữ lại ba phần đường sống với quy tắc thiên giới, làm việc thích lợi dụng sơ hở. Sao lại làm việc tội ác tày trời? Bị phán hình phạt gì, số nhà tù, ở lại bao lâu?
Tôi nói thẳng:
Vốn phán không thời hạn nhưng chỉ ở đấy năm trăm năm, được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.
Xi Ly Quân nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật hỏi:
Nộp tiền bảo lãnh phải do thượng tiên bảo đảm, tư sắc của cô vẫn chưa đủ để dụ dỗ thượng tiên thiên giới đâu.
Giờ là Xi Ly Quân ban đêm đang nói chuyện với tôi, thế nên chuyện gì cũng có thể nghĩ đến quy tắc ngầm. Tôi nhịn xúc động muốn hộc máu xuống, giải thích với hắn ta:
Bắt tôi vào Hắc Ngục là Tất Phương Thần Điểu, là cô gái tên Hồng Vũ đó. Cô ấy là môn đồ của Chân Hư Thiên Quân, nên tìm sư phụ cô ấy xin người bảo lãnh cho tôi, rồi tìm Lam Lăng ngu xuẩn chịu trách nhiệm giám sát, lấy điều kiện ra ngoài giúp thu thập yêu quái lợi hại thả tôi ra.
Chồn yêu nghe vậy, kêu lên:
Tên Sư tử yêu lợi hại mười năm trước vào ngục kia không phải đã nói hắn bị con mèo ném vào đây à?
Sau đó hèn mọn nói,
Thì ra cô là con chó săn của thiên giới!
Rõ ràng là mèo cơ mà!
Tôi nóng nảy, chỉ vào William vẫn lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, chứng cứ rõ ràng có sức thuyết phục,
Mèo với chó rất khác nhau đấy!
Giờ tôi và Hồng Vũ ở cùng nhau, quan hệ thân thiết, Hồng Vũ là thần điểu, từ nhỏ đã thân với thiên giới. Tôi không nói dối, Xi Ly Quân cũng không tìm ra sơ hở gì trong lời tôi nói, thản nhiên hỏi:
Phạm nhân bị giam cả đời thuộc loại cực kỳ tàn bạo, không phải chỉ một câu của Tất Phương Thần Điều là có thể được thả ra?
Tôi ấp úng nói:
Đại khái là sư phụ thích nghịch đệm thịt của tôi, đáng tiếc không con mèo nào thích ông ấy, cho nên ông ấy thu tôi làm đồ đệ.
Sư phụ tôi Chân Hư Thiên Quân nhìn vẻ ngoài rất nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong lòng có một bí mật nhỏ không muốn ai biết. Ông ấy có sở thích kỳ quái là sờ động vật nhỏ, nhưng dáng vẻ ông ấy hung dữ, có khí thế trời sinh không được động vật thích cực kỳ nghiêm trọng. Dù là con thỏ, chó hay là mèo, chỉ cần ông ấy đến phía đông, đám thú liền trốn về phía tây, tới gần hơn nữa thì tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép. Khi đó hai kẻ dễ bắt nạt là vẹt và William chưa đến, đồ đệ duy nhất của ông ấy là Hồng Vũ không chỉ hay cáu còn là Tất Phương Điều muốn sờ cũng không được, khiến ông ấy vô cùng oán hận. Cơ duyên xảo hợp, Hồng Vũ đi cầu xin ông ấy, ông ấy thấy mèo tôi da lông bóng loáng trơn nhẵn xinh đẹp, đệm thịt chân trước hồng hào mềm mại liền đồng ý. Sau đó tôi mới phát hiện ra ở bên cạnh ông ấy không hạnh phúc bằng lúc ở Hắc Ngục. Tôi đã tốn rất nhiều công sức, giở ra rất nhiều thủ đoạn mới thoát khỏi tay kẻ có khí thế làm tất cả động vật nhỏ chán ghét này, trở lại nhân gian…
Xi Ly Quân mỉm cười, tiếng cười lại có chút lạnh lẽo:
Cô làm chuyện xấu gì mà lại khiến thiên giới phải làm như vậy?
Tôi quay đầu:
Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, không nên hỏi kỹ như vậy.
Để ta đoán,
Xi Ly Quân nhẹ nhàng nâng cằm lên, dung mạo vốn đã phi giới tính, nay khóe miệng tươi cười càng tỏa ra sự quyến rũ kỳ lạ, khiến lòng tôi lạnh run. Hắn đá chân William, dẫm lên cái đầu màu vàng của anh ta,
Không phải vì người kia chứ?
Yêu lực của William rất yếu, cơ bản không sức chống cự, bị đá rên rỉ một tiếng.
Tôi không thể ra tay tùy tiện, bởi vì nhìn động tác của Xi Ly Quân như vô ý nhưng thực chất đều là cố tình dẫn người ta mắc mưu tạo sơ hở, chỉ đành để anh ta chịu đựng. May mắn là bình thường tôi đánh William còn ác hơn Xi Ly Quân nhiều, hơn nữa khả năng chịu đau của yêu quái mạnh hơn con người nhiều, bị đánh một tý, tôi tin người có kinh nghiệm rèn luyện như anh ta có thể chịu được, cho nên không hề vội. Làm tôi hoang mang nhất là hàm nghĩa trong câu nói của Xi Ly Quân, không khỏi hỏi lại:
Anh ngồi tù đến choáng váng rồi sao? Anh ta mới thành yêu quái có một năm.
Xi Ly Quân vỗ tay cười lớn:
Cô không biết?
Tôi không hiểu:
Biết cái gì?
Xi Ly Quân hỏi lại:
Hồng Vũ chưa nói?
Tôi hoang mang:
Nói cái gì?
Tôi và William trên mặt đất cùng nhau ngây ngốc nhìn tên ngồi tù đến điên này.
Xi Ly Quân nhẹ giọng hỏi:
Như vậy, cô biết Tô Trọng Cảnh chứ?
Giọng nói tuy nhẹ, tên lại nặng, tựa như … sét đánh xuống, khiến toàn thân mèo tôi đều cháy sém.
Tôi bỗng hiểu ra, tỉnh ngộ, vươn móng vuốt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
Hóa ra chuyện của tôi anh đều đã biết, còn giả ngây giả dại chọc tôi?
Xi Ly Quân cười nói:
Tiểu Dạ Đồng, chỉ đùa nàng thôi, đừng nóng giận, xưa nay ta luôn để tâm đến người mình thích với kẻ thù muốn giết thôi.
Tôi lớn tiếng hỏi:
Tô Trọng Cảnh là Tô Trọng Cảnh, William là William, chó thì có thể có quan hệ gì với người?
Xi Ly Quân thở dài:
Quả nhiên nàng chẳng hiểu gì cả.
Nỗi bất an mơ hồ lại truyền đến, tôi lo lắng quát hỏi:
Tôi cần biết cái gì?
Xi Ly Quân ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen như mực không có ngôi sao nào, nói:
Lúc đầu, ta nghĩ nàng trời sinh vô tình, vĩnh viễn sẽ không động lòng, cho dù bị đưa vào Hắc Ngục cũng chỉ là do ta không có mắt, đành chịu. Lại không ngờ rằng, nàng cũng sẽ có ngày vì đàn ông mà rơi vào Hắc Ngục… Nàng nói xem, chuyện này sao có thể khiến ta cam tâm được? Cùng là quấn lấy làm phiền, cùng là chiều theo tính tình của nàng, cũng bao dung, cũng làm mọi việc cho nàng, cũng vượt qua chủng tộc. Hắn không có tướng mạo, không có quyền thế, không có yêu lực, thậm chí làm tổn thương nàng sâu sắc, nàng bất chấp gian nguy vì hắn, làm trái thiên luật, tự ý cải mệnh. Khi ta ở Hắc Ngục biết được việc này, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, vì sao ta không bằng hắn?!
Mũi chân hắn dùng sức, tiếng xương William gãy truyền đến, anh ta không kêu đau, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu ý của Xi Ly Quân.
Tôi đã từng đoán rất nhiều lần vì sao Hồng Vũ nhận chó làm sư đệ.
Tôi đã từng đoán rất nhiều lần William và tôi là nghiệt duyên gì.
Nhưng khi chân tướng dần dần hiện ra trước mắt, tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ.
Đoạn chuyện cũ không muốn nhớ lại kia dần dần hiện lên trong đầu.