Chương 1: Tai nạn.
-
[One Piece Đồng Nhân] Hải Ký
- Rei
- 2060 chữ
- 2019-08-25 06:23:32
Thành phố Tokyo, khách sạn cao cấp trong khu phố người Hoa.
"Lục tổng, ngài xem dự án lần này..."
Trong một phòng ăn được bài trí sa hoa, một người đàn ông trung niên tươi cười rót một ly Chivas 62 cho nam nhân ngồi ở ghế chủ vị, chất lỏng màu đỏ cam tỏa ra mùi thơm nồng quyến rũ.
Nam nhân ngồi trên ghế khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan góc cạnh giống như đao tước, lông mày tựa kiếm, cặp mắt đen sắc bén lãnh duệ, đôi môi mỏng hơi cong lên tạo nên một độ cung nhợt nhạt, bộ vest đen bao vây lấy thân hình cao ngất rắn chắc, những ngón tay khớp xương rõ ràng thỉnh thoảng khẽ đung đưa ly rượu trong tay, khiến chất lỏng bên trong hơi hơi sóng sánh, cặp chân thon dài vắt chéo, cũng không lập tức trả lời câu hỏi mà chỉ híp mắt hưởng thụ mùi vị của ly rượu đem lại.
Người đàn ông trung niên đối diện không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Vẫn luôn nghe đồn Lục tổng của Lục thị Lục Cố Niên tuấn mỹ hơn người, hiện tại gặp mặt quả nhiên hữu danh hữu thực.
"Ngài Takashi..." Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới, nam nhân lưu loát mà nói bằng tiếng Nhật, nhưng vừa nghe Lục Cố Niên nói xong, sắc mặt người đàn ông trung niên liền lập tức trắng bệch, "Nghe nói, dự án đầu tư lần trước mà chính phủ tài trợ thất bại, thất thoát một số tiền không nhỏ a? "
"Lục...Lục tổng, ngài có ý gì?" Mặc dù trong lòng đang kinh hãi, nhưng ông Takashi vẫn cố gắng ra vẻ như không hiểu mà hỏi lại.
"Chúng ta đều là người thông minh, tôi tin lời tôi nói ngài Takashi đây đều có thể hiểu được. Nếu ngài vẫn chưa tin, tôi không ngại cho ngài xem phần tài liệu này." Lục Cố Niên nhếch miệng cười, sau đó ra hiệu cho thư ký phía sau lấy ra một tập tài liệu dày.
Ông Takashi run rẩy nhận lấy tập tài liệu từ tay thư ký, lật ra xem, chỉ lật vài tờ, mặt của ông ta đã không còn chút máu, tài liệu trên tay bị chảy xuống mặt đất, lại không có ai thèm để ý.
Trên đó, là tài liệu ghi lại những cuộc giao dịch từ rất nhiều tài khoản khác nhau chuyển đến một tài khoản, nhưng tổng số tiền được chuyển khoản vừa vặn bằng số tiền bị tổn thất trong dự án. Mà tài khoản kia, đúng là tài khoản của ông Takashi ở nước ngoài.
"Hy vọng lần gặp sau chúng ta có thể hợp tác khoái trá, nếu còn có cơ hội." Không bận tâm đến người đàn ông xụi lơ trên ghế, Lục Cố Niên tao nhã dùng khăn tay lau miệng, đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Vụ làm ăn lần này, hiển nhiên hắn không tốn sức cũng có thể thu được lợi ích lớn nhất. Thủ đoạn ư? Trên thương trường, đó cũng không phải là chuyện gì to tát. Thử hỏi trong thương giới này, mấy ai có thể hai tay trong sạch mà thành công đâu? Lục Cố Niên nhếch môi cười lạnh.
Đêm khuya, Lục Cố Niên chậm rãi bước ra khỏi khách sạn nơi hắn nghỉ tạm. Hắn có thói quen đi dạo những lúc không ngủ được.
Hôm nay hắn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Hắn nhớ lại lúc hắn còn là một đứa trẻ, lúc đó hắn còn có những mơ ước ngây thơ, nhưng thời gian dần trôi qua, việc phải gánh vác sản nghiệp của gia đình khiến hắn không thể không từ bỏ tuổi thơ của mình. Trải qua sóng gió trong thương giới, hắn cũng dần trở nên lạnh lùng nghiêm khắc, giống hệt cha của hắn, cũng khiến hắn quên đi giấc mơ khi còn nhỏ. Đã trưởng thành, hắn cũng nhận ra giấc mơ khi đó của mình là không thể thực hiện.
Gió lạnh của ban đêm phất qua mặt, Lục Cố Niên cũng buông lỏng tâm thần, bước chân hướng về nơi thưa thớt người mà đi.
Đột nhiên hắn bỗng thấy phía trước lóe sáng, khiến hắn chói mắt phải nhắm lại hai mắt, đồng thời tiếng động cực lớn do bánh xe ma sát với mặt đường càng ngày càng gần, càng ngày càng điên cuồng. Lục Cố Niên muốn tránh thoát, bản năng cũng làm ra phản ứng lăn sang bên cạnh né đi, nhưng mà tốc độ của ô tô quá nhanh, hắn vẫn là bị hung hăng đụng tới, cơ thể đụng bay lên không trung sau đó rơi xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, Lục Cố Niên vẫn kịp nhìn thấy hung thủ, không phải ai khác chính là chính trị gia, ông Takashi.
---------ta là đường phân cách---------
Đau.
Lục Cố Niên chưa bao giờ cảm thấy cơ thể lại đau như thế, giống như là vừa bị một cái xe tải nghiền qua vậy. Mà cũng đúng, sự thật hắn cũng là bị người dùng xe đụng vào, không phải sao?
Thật không ngờ cái tên Takashi nhát gan kia cũng dám tông chết mình. Quả nhiên là lần này mình đã quá đại ý rồi. Lục Cố Niên bất đắc dĩ cố gắng mở mắt, một bên tự khinh bỉ mình một phen.
Nhưng khi vừa mở mắt, bình tĩnh như Lục Cố Niên cũng không khỏi trợn tròn mắt. Này...Này, này là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn bị đâm một cái liền đâm bay ra tới ngoài đảo hoang rồi sao? Biển rộng mênh mông không thấy cuối này là chuyện gì xảy ra? Hay là cái tên Takashi đó đem xác mình vứt tới cái nơi này?
Không thể không thừa nhận Lục Cố Niên lúc này đang rất hoang mang. Thử nghĩ nếu bạn vừa bị một chiếc xe đâm vào, khi tỉnh dậy lại phát hiện mình ở trên một hòn đảo không có lấy bóng người, nếu còn có thể bình tĩnh thì đó chắc chắn không phải là người, mà là thần.
Hoang mang một hồi, Lục Cố Niên cuối cùng vẫn không uổng hơn mười năm làm tổng tài của một tập đoàn lớn, sau khi ổn định hạ tâm tình liền trở nên lãnh tĩnh lại. Dù sao có thể không chết liền may mắn rồi. Chỉ cần có thể còn sống, nhất định hắn có thể đợi đến khi có người tìm thấy hắn. Hắn tin thuộc hạ của mình sau khi phát hiện mình mất tích, rất nhanh liền sẽ dùng mọi cách đi tìm hắn. Sau đó, việc trả thù...Hắn chưa bao giờ để kẻ thù muốn mạng của mình còn sống.
Đạo lí này từ rất nhỏ hắn đã biết. Là người thừa kế của Lục thị, từ nhỏ hắn đã cùng các loại ám sát bắt cóc mà lớn lên. Nếu không có giác ngộ này, e rằng hắn không bao giờ có thể sống đến khi trưởng thành.
Có điều, Lục Cố Niên ngàn ngờ vạn ngờ lại không ngờ tới, ông trời đã sắp đặt một cái "kinh hỉ" vô cùng lớn ở phía trước chờ hắn, đương nhiên, "kinh" tuyệt đối nhiều hơn "hỉ".
Khi Lục Cố Niên khôi phục lại một điểm khí lực, mới ý thức được có một cái vấn đề. Một cái vấn đề vô cùng lớn, hắn, bị thu nhỏ!
Nhéo nhéo cánh tay. Lại đưa chân ra nhéo nhéo.
Không sai. Cánh tay cẳng chân gầy nhỏ tinh tế, làn da trắng trẻo phấn nộn. Ân, cảm xúc không tồi.
Không tồi cái em gái mi!
Lục Cố Niên không biết nên dùng từ gì để miêu ta tâm trạng lúc này của mình.
Hắn là rất cảm tạ ông trời chiếu cố không khiến cho mình chết, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý trở thành một đứa trẻ mới 6, 7 tuổi a!
Được rồi. Hắn không thể quá tham lam. Trẻ con thì trẻ con! Vậy là, Lục Cố Niên mặt không biểu tình, rất nhanh tiếp nhận sự thật này.
Tiếp đó suốt ba ngày, Lục Cố Niên đều dựa vào một ít trái cây đến duy trì. Đương nhiên lý do hắn phải dựa vào trái cây để sống là cơ thể hắn bây giờ thật sự quá yếu, không thể săn bắt được các loại thú nhỏ như chim chóc hay thỏ con cái gì. Cũng may hòn đảo này không lớn, cũng không có quá nhiều thú dữ, buổi tối hắn lựa chọn ngủ trên cây. Cho nên cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
Tê~ tê~
Lúc Lục Cố Niên đang mơ màng ngủ, bản năng liền phát hiện bên cạnh có sinh vật xuất hiện. Hắn lập tức bật người tỉnh dậy, từ căn nhà gỗ đơn giản phóng ra bên ngoài, cảnh giác nhìn sinh vật mới xuất hiện.
Đó là một con rắn lớn, toàn thân màu xanh đan xen màu vàng, thân hình cỡ một cánh tay, chiều dài có 5, 6 mét, cái lưỡi đỏ chia 2 không ngừng phát ra tiếng tê tê.
[Con người. Ngươi làm gì ở chỗ này?]
Lục Cố Niên sửng sốt, nhìn ngó xung quanh một hồi, khi xác định xung quanh không có vật nào còn sống ngoài mình và con rắn kia, mới cẩn thận mà hỏi, [Ngươi nói chuyện với ta?]
Âm thanh Lục Cố Niên phát ra không phải giọng nói trong trẻo của hài đồng, mà là tiếng tê tê giống như rắn, khiến người nghe lạnh tóc gáy.
[Tê~ tê~ Xà ngữ giả? Ngươi là người của tộc Hebi?] Thân thể con rắn hơn cứng đờ, sau đó uốn thân mình, chậm rãi từ chạc cây bò tới trước mặt Lục Cố Niên.
Lục Cố Niên cũng không ngờ mình lại có thể nói tiếng rắn, nhất thời chưa trả lời lại. Hắn từng nghe ông nội của mình nói trước đây trong Lục gia có một vị tổ tiên có thể nói được tiếng rắn, nhưng mấy trăm năm qua đi, Lục gia cũng không có xuất hiện người thứ hai, cho nên chuyện này cũng dần trở nên phai nhạt. Không ngờ chết một lần, huyết mạch của hắn thức tỉnh?
[Tê~ tê~ Xà ngữ giả tôn kính, loài rắn chúng ta sẽ không bao giờ thương tổn đến xà ngữ giả. Xin ngài hãy tha thứ cho sự mạo phạm của ta vừa rồi.] Con rắn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính đối với Lục Cố Niên.
( Cái gì? Ngươi hỏi ta làm sao mà biết một con rắn đang cung kính ấy à? Nếu ngươi thấy một con rắn duỗi thẳng thân trên không trung, cái đầu lại cúi xuống đất, chỉ có mù mới không biết đó là cung kính thôi! )
[Không sao. Nhưng tại sao ngươi lại cung kính với ta như vậy?] Lục Cố Niên phất phất tay tỏ vẻ không để ý, sau đó tò mò hỏi.
[Xà ngữ giả tôn kính. Từ xưa có một chủng tộc người có thể nói được tiếng của rắn, được mọi người trên Red Line xưng là tộc Hebi. Người của tộc Hebi luôn bảo vệ loài rắn và tôn thờ thần Rắn, cho nên loài rắn chúng ta đều tôn kính người của tộc Hebi và phải nghe theo lệnh của xà ngữ giả.] Con rắn lễ phép trả lời.
[Ân.] Lục Cố Niên gật gật đầu, sau đó như chợt nghĩ ra cái gì, vẻ mặt hắn hiện lên một tia chấn kinh, [Ngươi nói Red Line? Lục địa Red Line?]
[Đúng vậy, xà ngữ giả.] Con rắn quơ quơ đầu, khẳng định.
Khóe miệng của Lục Cố Niên không nhịn được rút trừu. Red Line...đây chẳng phải là thế giới trong bộ manga nổi tiếng của Nhật Bản, One Piece đây sao?
[Tê~ tê~ xà ngữ giả tôn kính, ta nghĩ, có thể ngài sẽ muốn tới một nơi, di tích của tộc Hebi?] Con rắn hơi khó hiểu nhìn Lục Cố Niên, sau đó nó bò tới bên chân của hắn, dùng cái đầu to bằng nắm tay cọ tới chân hắn.
[Di tích của tộc Hebi?] Lục Cố Niên thu liễm tâm thần, hơi hơi nhíu mày hỏi lại, trong lòng cũng là có cái chủ ý.
-Hết chương 1-