Chương 633: Trận tận thế này có thể khởi động lại (28)


Văn Tu Dương và đồng bạn rời đi trước, người ở bên kia cũng lần lượt thức dậy, bắt đầu nấu bữa sáng.

Linh Quỳnh chắc c8hắn bốn phía không ai, lúc này mới thảo luận chuyện lúc trước với Phó Minh Trấm.


Anh trai, anh có cảm nhật được cái3 cô Tiểu Hòa hay không có mưu đồ khác đối với anh không?

Linh Quỳnh cười vô cùng thần bí:
Anh đoán xem.

Hướng Dương:
...

Anh ta nào đoán được chứ!
Giống như giết người tùy ý như giết một con zombie vậy.
Linh Quỳnh:
...

Đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì!
Động vật biến dị lao ra, ngừng trên đất trống, nó quay đầu quan sát bốn phía, cũng không có công kích Tiểu Hòa và Tiểu Bằng.
Mà Tiểu Bằng vẫn luôn phát ra âm thanh, giống như chính là âm thanh kia làm cho động vật biển dị không lập tức tấn công bọn họ.

Cậu ta có thể khống chế động vật biển dị?
Linh Quỳnh hơi nhướng mày, hóng hớt với Phó Minh Trấm một câu.
Một giây kế tiếp, tờ giấy của Phó Minh Trấm đã đưa tới trước mặt cô.
... Bắt cậu ta. Phó Minh Trấm hết sức cố chấp đối với việc bắt động vật biến dị. Tiểu Bằng có thể đối phó với động vật biển dị, Phó Minh Trấm lập tức dán lên người cậu ta nhãn hiệu
Công cụ tiện tay
, cũng suy nghĩ đến chuyện bắt cậu ta lại. Linh Quỳnh hủy thi diệt tích tờ giấy kia, đè Phó Minh Trấm đã rục rịch muốn hành động lại.
Động vật biến dị xuất hiện liên tiếp, hết con này đến con kia.
Rất nhỏ.
Sàn sạt sàn sạt...
Cây mây và dây leo đang dựa thể bò lên kiến trúc đang xây, phát ra âm thanh sàn sạt sàn sạt.
Cô ngẩng đầu quét Mạnh Tẫn một cái, cảm thấy đứa nhỏ này nhìn thấy động vật biển dị sẽ không hưng phấn nổi nữa.

Ừ, anh chờ đó.
Để xem dọa chết anh không!
Hướng Dương truy hỏi:
Vậy sao cô phát hiện ra?
Sao bọn họ làm kiểu gì cũng không phát hiện.
Trong kiến trúc bị cây mây và dây leo bao trùm đột nhiên lao ra một con quái vật to lớn,
Hình thể khổng lồ kia cao khoảng chừng bốn năm mét, con người đứng trước mặt nó thoáng như con kiến nhỏ.
Người bên ngoài kiến trúc cũng nhìn ngây người.
Một mình Tiểu Hòa đạp cây mây và dây leo xuất hiện.

Là Tiểu Hòa.
Đồng bạn của Văn Tu Dương nói:
Tại sao cô ta lại ở chỗ này?

Ngày đó Tiểu Hòa chạy đi, sau đó vẫn luôn không có tin tức.
Tiểu Bằng xuất hiện khúc quanh, đi tới bên cạnh Tiểu Hòa, anh ta há miệng, có âm thanh rất nhỏ từ trong cổ họng cậu ta phát ra ngoài.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Cái tên Tiểu Bằng này không hề có cảm giác tồn tại, giống như một đứa nhỏ mắc chứng tự kỷ, không hề nói năng.
Khu vực này chắc hẳn trước đây là khu buôn bản của thành phố Gia Vân, nhưng mà lúc này đây đều đầy rẫy cây mây và dây leo, kiến trúc gần như không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Linh Quỳnh mang đám người Văn Tu Dương đợi bên trong kiến trúc, xuyên thấu qua khe hở lá cây nhìn ra phía ngoài.
Văn Tu Dương không mang bao nhiêu người, bởi vì Linh Quỳnh yêu cầu những người khác hành động dựa theo kế hoạch ban đầu.
Trong giọng nói của Hướng Dương còn có chút hưng phấn.
Nghe anh ta hỏi vậy, Mạnh Tẫn đang nói chuyện với Chung Minh, Lâm Khôn cũng quay đầu lại, không tiếng động lộ ra vẻ
Tò mò
.
Linh Quỳnh ngồi dưới đất, Phó Minh Trấm ở bên cạnh, làm cây trụ hình người cho cô dựa vào.
Bọn chúng tựa như đều là từ dưới lòng đất ra ngoài, lúc này mỗi con chiếm cứ một phương, không ngừng quan sát bốn phía. Có lẽ Tiểu Hòa cảm thấy số lượng đủ rồi, cô ta và Tiểu Bằng bắt đầu chạy về một hướng, cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mà bọn họ vừa di động, những động vật biển dị kia sẽ giống như xông về phía bọn họ.
Nếu như không phải là ở hiện trường, nhìn thấy cảnh này, ai có thể nghĩ tới chuyện từ đầu đến cuối những động vật biển dị này không công kích bọn họ.
Hơn nữa...

Anh chắc chắn là cô ta cần người cứu à?

Đồng bạn của Văn Tu Dương:
Có ý gì?

Huống chi cũng không có gì chứng cử nữa.
Lỡ như đầu óc người ta toàn yêu đương thì sao?
Linh Quỳnh cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, tạm thời bác bỏ đề nghị này. Nhưng bắt lại hỏi một câu thì rất cần thiết!
Linh Quỳnh nhớ tới cái gì, đột nhiên nghiêm túc:
Anh trai, chúng ta thương lượng chuyện này đi.

Phó Minh Trấm gật đầu, để cô nói.

Lần sau không nên xúc động, biết đâu chúng ta có thể đánh thắng.
Đừng nên một lời không hợp là khởi động lại!
Chỉ nói đến chuyện cô ta biết rõ Phó Minh Trấm không 5hề phản ứng bất kỳ ai, còn phải mạo hiểm đuổi tới nơi này, chỉ một điểm này đã rất kỳ quái.
Dựa theo tính tình được nuông chiều kiêu căng của cô ta, nhìn là biết không có thực lực gì, quen được người khác bảo vệ, ở nơi an toàn.
Cho nên chắc chắn cô ta ở lại bên ngoài an toàn hơn.
Anh là một bé cưng đã tiến hóa,biết mạnh mẽ đối mặt không? Ai biết khởi động nhiều lần có thể có di chứng gì hay không?
Linh Quỳnh sợ Phó Minh Trấm quá cứng đầu, lại bổ sung một câu:
Nếu như quả thật đánh không thắng ta lại khởi động lại.

Ba giờ chiều.
Nhưng cô ta lại vì đuổi theo Phó Minh Trấm, có thể đi theo vào trong thành phố Gia Vân - nơi chẳng biết đang có tình hình thế nào.
Đây có phải hơi quá cố chấp không?
Hơn nữa, Linh Quỳnh cũng không nhận ra trên người Tiểu Hòa có bao nhiêu vẻ si mê, càng nhiều hơn là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.
Sàn sạt sàn sạt...
Bên ngoài có tiếng động.
Linh Quỳnh lập tức bò dậy, nhìn ra ngoài.
Bên phía Linh Quỳnh chỉ có Phó Minh Trấm, cùng với nhóm bốn người không bỏ rơi là đám Mạnh Tẫn.
Mạnh Tẫn thì đại khái là cảm thấy đi theo cô an toàn, có chết cũng ỷ vào cô, nhất quyết đòi đi theo tới đây.

Tiểu Vũ, thật sự có động vật biến dị à?

Mặt đất chấn động càng ngày càng mạnh.
Giống như có vật gì muốn từ dưới đất chui ra.
Tiểu Hòa lôi kéo quần áo trên người mình, để trông cô ta chật vật một chút, thậm chí là trên mặt cũng
hóa trang
một phen.
Giống như là tò mò về Phó Minh Trấm.
... Vậy chúng ta giết cô ta.
Phó Minh Trấm đưa tờ giấy cho Linh Quỳnh, dường như trên chữ viết cũng lộ ra một luồng hơi thở chết chóc.
Linh Quỳnh xoa cắm nhìn bên ngoài, ra hiệu cho anh ta tự xem.
Tiểu Hòa đang nghiêng đầu quan sát bốn phía, trông hết sức tỉnh táo, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng nghiêm túc. Mất tích hai ngày, trông cô ta vẫn sạch sẽ, chẳng thấy chật vật bao nhiêu. Thể này và hình tượng cô nàng chỉ biết kêu la om sòm, không biết làm gì mà bọn họ nhìn thấy lúc trước thật sự cách biệt quá nhiều. Tiểu Hòa quan sát hoàn cảnh xong, lại cúi đầu nhìn một thứ đồ vật trông như la bàn trong tay.
Hình như cô ta thật xác định được gì, dùng tay ra hiệu với đằng sau.
Không ngờ lại đang ở nơi này.
Đồng bạn của Văn Tu Dương không thích cô bé này cho lắm, nhưng cũng không thể nhìn cô ta chịu chết:
Có cần kêu cô ta không?

Linh Quỳnh không có hứng thú cứu một người muốn hại mình,
Phó Minh Trấm không biết Linh Quỳnh nói
Có mưu đồ khác
l9à mưu đồ gì.
Anh nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
Trước hết không nói Tiểu Hòa không có đổi một chút hứng thú đối6 với ân nhân cứu mạng của cô ta là Văn - nam chính - Tu Dương.
Ngược lại cô chị kia của cậu ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Các người nghe kìa.
Chung Minh nhắc nhở mọi người lắng nghe.
Ngôi nhà này là nhà lầu, dường như sàn nhà đang rung động.
Con mẹ nó đây là động vật biến dị hả?
Lớn như vậy?
Vốn dĩ Văn Tu Dương tưởng rằng động vật biến dị chỉ là hơi biến hóa một chút... Không ngờ biến hóa này quá lớn! Người ở đây chưa từng nhìn thấy động vật biển dị, gần như nhìn trợn tròn mắt.
Phương hướng mà Tiểu Hòa chạy tới...

Là phương hướng của bọn họ, đa số đội ngũ còn ở bên kia.

Cô ta biết bọn họ ở bên kia, đây là cố ý phải dẫn động vật biến dị tới sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.