Chương 641: Trận tận thế này có thể khởi động lại (36)


Phó Minh Trầm không giỏi mấy chuyện nghiên cứu vắc xin.

Nhưng mà nghiên cứu mấy thứ lung tung khác thì anh rất lành nghề.

Linh 8Quỳnh nghi ngờ trước khi biến thành zombie, biết chừng thứ anh nghiên cứu là mất thứ phá hủy trời đất gì.
Linh Quỳnh tự tẩy não một phen, cũng không thèm nghĩ đến vụ này nữa.
Một khoảng thời gian sau 6đó, Phó Minh Trầm đi sớm về trễ.
Nếu không phải mỗi ngày anh đều quay về, Linh Quỳnh cũng nghi ngờ có phải là có người lén lút làm gì5 với anh sau lưng cô không.

Mẹ kiếp, chần chờ cái gì, nhanh lên một chút, sắp chịu hết nổi!


Mẹ nó, mày làm được không vậy!


Thúc giục #%@# mày...
Tiếng chửi rủa và tiếng kêu gào của động vật biến dị hòa chung với nhau, mấy người đang vây quanh một con động vật biển dị, kiềm chế nó, bên cạnh còn có một người giơ súng, nhưng mấy lần đều không thể nhắm trúng.
Anh được gọi là bệnh nhân s3ố 0, có khi...
Linh Quỳnh dừng suy nghĩ này lại.
Nếu bé mà là đầu sỏ gây tội, vậy chẳng phải là xong đời! Bé cưng đáng thương9 như vậy, chắc chắn là vô tội!
Linh Quỳnh hỏi anh về tiến độ của phòng thí nghiệm, Phó Minh Trâm chỉ nói là tiến triển rất tốt.
Không biết Linh Quỳnh bắt đầu ngủ từ khi nào, thỉnh thoảng còn sốt, lúc sốt cao mơ mơ màng màng bị Phó Minh Trầm kéo qua vận động, mùi vị kia... mệt mỏi mà lại thoải mái.
Đúng là vận động xong sẽ chuyển biến tốt một chút, nhưng cũng duy trì không được bao lâu.
Một tháng kể tiếp cô đều ở trong phong cách ly. Mọi người đều cho rằng chắc hẳn cô thật sự không ra được, nhưng mà không ngờ một tháng sau cô đã rời khỏi phòng cách ly một cách an toàn. Vắc xin có hiệu quả. Nhưng mà hiện tại vắc xin chỉ có thể chích cho người sống, bị cắn, bị cào trúng đều không cần lo lắng sẽ biến dị. Thế nhưng zombie, zombie biến dị, động vật biến dị bên ngoài vẫn là những tồn tại uy hiếp bọn họ.
Cũng may có vắc xin, phòng thí nghiệm đã nghiên cứu, trồng ra một ít lương thực,
Bây giờ căn cứ đã dời đến thành phố C, lấy tòa nhà cao tầng làm trung tâm, xây dựng thêm xung quanh, đuổi zombie ra vòng ngoài.

Để tôi đi.

Trong phòng làm việc rộng lớn, một đám người trố mắt nhìn nhau, nhìn cô gái bị chàng trai bể vào. Cô gái có da thịt trắng nõn, gò má hơi đỏ ửng một cách không tự nhiên, trông cực kỳ yếu ớt.
Nơi này có rất nhiều người đều chưa từng gặp cô.

Đền cho các người một con là được.
Cửa xe mở ra, váy dài chậm rãi rơi xuống, kéo dài:
Rồng anh ấy làm gì!

Mọi người:
...
Cô gái nhỏ xinh đẹp, da thịt trắng nõn như véo ra nước, hoàn toàn không giống như người sinh tồn trong tận thế.
Nửa năm trước, chính là vị trước mắt này tiến hành thử nghiệm vắc xin.
Sau khi có vắc xin, thịt của động vật biến dị trải qua quá trình chế biến là có thể ăn... Mặc dù mùi vị không ngon cho lắm nhưng dù sao là thịt nha!
Bây giờ bọn họ bắt động vật biến dị chính là muốn lấy về đổi điểm cống hiến. Ai ngờ Phó Minh Trâm đột nhiên nhô ra, dùng một cây đuốc cháy hết.
Linh Quỳnh để Phó Minh Trầm đi bắt một con động vật biển dị về đến cho bọn họ, mọi người cũng không tiện nói gì... Thật ra là không dám nói.
Văn Tu Dương rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, lúc này lại lộ ra mấy phần khiếp sợ.
Nếu có xảy ra chuyện, anh cũng không muốn sống sao? Phó Minh Trâm cũng không biết Văn Tu Dương đang suy nghĩ gì.
Nếu như Linh Quỳnh xảy ra chuyện, anh còn có cơ hội khởi động lại, cho nên anh mới không ngăn cản Linh Quỳnh làm thí nghiệm này.
Hiện tại đang bị chặn ở bước này.
Bây giờ tạm thời không có ai bị zombie cắn, cho nên ngay cả một người tình nguyện cũng không có.
Không có bất kỳ bảo đảm gì, ai dám lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa.
Trên gò cát phía xa xa có một người đang đứng. Ngược chiều ánh sáng, tựa như là quân vương giáng trần.
Một giây kế tiếp.

Anh Phó!
Có người đau lòng ôm đầu kêu rên:
Anh từ đầu nhô ra!

Không biết tại Văn Tu Dương sao muốn khuyên cô.
Nhưng vào lúc này lại không biết nên khuyên như thế nào.
Với tình huống trước mắt, cô được coi là người bị lây nhiễm, đúng là đối tượng thử nghiệm tốt nhất.
Phòng cách ly.
Phó Minh Trấm muốn vào bên trong làm bạn với cô, khuyên thế nào cũng không được.
Bản thân Phó Minh Trâm cũng không sợ bị lây nhiễm, cho nên cuối cùng mọi người cũng không khuyên.
Linh Quỳnh nhìn xung quanh một chút, chống người ngồi sang, bị Phó Minh Trâm đè trên tay lái hôn.
Linh Quỳnh bị hôn sắp không thở nổi, lúc này mới đẩy anh một cái.
Phó Minh Trấm khẽ mổ môi cô mấy cái, vẫn ôm cô không buông tay.
Hình ảnh này hình thành một cảnh tượng kỳ lạ ở tận thế.
Động vật biển dị nổi giận gầm lên một tiếng, mắt thấy sắp giây thoát trói buộc.
Phật...
Trước khi vào trong, Phó Minh Trầm giao cho Văn Tu Dương một tờ giấy.
Chờ bọn họ tiến vào xong, Văn Tu Dương mới mở ra xem.
Nội dung trên tờ giấy lại là nếu như thất bại, để Văn Tu Dương lập tức giết anh.
Thân phận của Phó Minh Trấm chỉ có phòng thí nghiệm và thành viên cao tầng biết, nhưng mà những người còn lại cảm thấy Phó Minh Trấm thật sự không dễ tiếp xúc, đều có chút sợ anh.
Linh Quỳnh để Phỏ Minh Trấm lên xe, lái xe rời đi.
Phó Minh Trầm lái đi một khoảng cách, dừng xe lại, kéo cánh tay Linh Quỳnh.
Mỗi ngày người của căn cứ vẫn phải đi ra ngoài.
Dọn dẹp zombie.
Bắt động vật biển dị.
Ngoại trừ không thể nói chuyện, cũng không có gì.
Bố có thể

Nhưng mà...

Bọn họ vất vả lắm mới vây được con động vật biến dị này, mắt thấy sắp bắt được rồi.
Phó Minh Trẫm lại nhô ra đốt thành tro bụi trong nháy mắt.
Cảm giác nỗ lực của mình trôi theo dòng nước... thật nhức cả trứng.
Linh Quỳnh cảm thấy mình đập nhiều tiền vào như vậy, không đến nỗi sẽ ngỏm củ tỏi ở chỗ này.
Huống chi không phải là còn có tấm thẻ kia của Phó Minh Trâm chống đỡ sao!
Chắc chắn không chết được!
Nửa năm sau.

Xông lên!


Bắn nó!

Ngọn lửa từ không trung rơi xuống, da lông trên người động vật biến dị bị đốt cháy trong nháy mắt, người xung quanh nhanh chóng tản ra.
Tiếng gào thảm thiết của động vật biển dị xông thẳng lên trời.
Mọi người thấy động vật biến dị ngã xuống, nhưng mà mười phút sau đã bị đốt thành tro bụi.
Sau khi Linh Quỳnh bị hành hạ lặp đi lặp lại suốt một tháng, cuối cùng bên phòng thí nghiệm đã có động tĩnh.
Phòng thí nghiệm tạo ra vắc xin phiên bản 1.0, bọn họ chỉ thí nghiệm trên thân thể zombie, chứng minh là chắc chắn có hiệu quả.
Nhưng còn chưa bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người sống.
Phó Minh Trâm bị rống, bình tĩnh từ trên gò cát nhảy xuống, đi về phía chiếc xe SUV đang chạy.
Chiếc SUV dừng lại, Phó Minh Trâm đứng cạnh, nhìn vào trong xe.
Dáng vẻ kia lại lộ ra mấy phần ấm ức.
Nhưng mà đều biết bệnh nhân số 0 Phó Minh Trầm phối hợp với bọn họ như vậy đều là vì cô, mặc kệ là thí nghiệm gì, anh cũng có thể chịu đựng.
Nghe nói cô bị lây nhiễm nhưng vẫn chưa biến dị. Vậy nếu do cô thử nghiệm...
Cô Giản, chuyện này cũng không an toàn.
Văn Tu Dương nhắc nhở cô.
Trên mặt cô gái nhỏ lộ ra chút tươi cười:
Dù sao cũng phải có người đến thử chứ! Đúng lúc tình huống của tôi thế này.

Linh Quỳnh sờ đầu anh:
Anh trai không hề làm sai, nhưng mà bọn họ không bị uy hiếp, không cần anh hỗ trợ, lần sau anh có thể để cho bản thân bọn họ tự giải quyết.


Phó Minh Trầm quay đầu.

#

Lúc này Linh Quỳnh không biết phải hình dung Phó Minh Trấm thế nào.

Lúc ban đầu Phó Minh Trâm rất không thích người của căn cứ.

Nhưng thời gian thấm thoắt thoi đưa, dường như Phó Minh Trâm đã coi bọn họ trở thành vật sở hữu trong lãnh địa của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.